Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 397. Có phải là quá nhanh rồi không? 1

Sau khi hoàn thiện những vấn đề cần giải quyết, Thịnh Thanh Dương vẫn trưng cầu ý kiến của một vài người khác.
"Nhà máy gia công thực phẩm xây dựng ở chỗ này, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Vốn là có ý kiến, nhưng sau khi nghe kiến giải và đề nghị của Tống Sở xong, bọn họ hoàn toàn không tìm ra được lý do gì để phản bác.
"Không có ý kiến, xây dựng ở chỗ đó rất tốt."
Thịnh Thanh Dương cười gật đầu: "Được, cứ quyết định như vậy đi."
Anh ta lại vẽ một vòng trong thật to lên trên bản đồ.
Ba mảnh đất, hơn nữa hai mảnh là của huyện, vốn dĩ huyện dùng mảnh đất đó để xây dựng công trình khác, thật ra cũng không cam tâm đưa ra.
Bây giờ bọn họ lựa chọn mảnh đất ở xa nhất, bên phía huyện bèn thở phảo, đúng lúc anh ta có thể dùng chuyện này để đòi những thứ khác.
Anh ta nhìn mọi người nói: "Ngày mai chúng ta đi khảo sát thực địa, sau khi xác định xong thì làm đơn xin cấp phép xây dựng, mọi người quay về thử nghĩ xem còn có điều gì cần phải bổ sung hay không, đến lúc đó phải lên kế hoạch trước thời hạn."
"Được." Mọi người đều ghi chép trọng điểm của cuộc họp ngày hôm nay vào sổ hoặc máy tính.
Thịnh Thanh Dương hỏi Tống Sở: "Bên phía cô còn có việc gì sao?"
Tống Sở trả lời: "Còn có chút chuyện khác muốn nói với anh."
Thịnh Thanh Dương mở nắp bút, gật đầu: "Cô nói đi."
Tống Sở nói: "Phân xưởng sản xuất áo lông của nhà máy trang phục đã được xây xong rồi, ngày mai sẽ khai công. Lần trước tôi đã tới tỉnh Quảng bàn bạc xong với bộ đối ngoại rồi, bên phía chúng ta sẽ tham gia hội chợ thương mại xuất nhập khẩu trong vòng một tháng, bọn họ sẽ giúp đỡ cho chúng ta một gian hàng có vị trí đẹp."
"Nhà máy trang phục cũng sẽ sản xuất thêm một lô áo lông, đến lúc đó vận chuyển qua đó tham gia triển lãm."
"Tôi cảm thấy nếu chỉ có áo lông tham gia triển lãm thôi thì quá đơn điệu, nếu như bên phía nhà máy thực phẩm có thể sản xuất ra một lô sản phẩm trước khi buổi triển lãm diễn ra, chúng ta cũng có thể mang tới đó tham gia triển lãm."
"Cho dù không thể xuất khẩu, cũng có thể quảng bá sản phẩm của nhà máy thực phẩm mới của chúng ta tới các tỉnh và các quốc gia tham gia triển lãm, xem thử có thể thúc đẩy càng nhiều hợp tác giao dịch hay không."
Người nước ngoài sẽ không cảm thấy hứng thú với chao và dầu ớt, thực phẩm nấu chín đóng gói hút chân không lại không dễ xuất khẩu, cho nên mục tiêu của cô là nhắm tới những doanh nghiệp quốc nội tham gia triển lãm.
Nghe cô nói xong, đám người Thịnh Thanh Dương sợ ngây người.
"Cái gì? Chuyện tham gia triển lãm cô đã liên hệ xong hết rồi?" Thịnh Thanh Dương cảm thấy lơ ngơ.
Anh ta còn muốn nhờ người trong nhà hỗ trợ, liên hệ với người của bộ đối ngoại ở tỉnh Quảng, sau đó cho huyện của anh ta một cơ hội tham gia triển lãm, trọng điểm bày bán là áo lông, nếu như thật sự có thể xuất khẩu, huyện của bọn họ cũng có thể nổi danh.
Ai ngờ anh ta còn chưa kịp làm gì, Tống Sở đã làm xong rồi, anh ta không biết mình nên nói cái gì nữa.
Mấy người khác cũng ngơ ngác, hiệu suất làm việc của Tống Sở có phải là quá nhanh rồi không?
Hơn nữa có vẻ nhân mạch của cô rất rộng lớn, đi tới tỉnh Quảng một chuyến thôi là đã giải quyết được vấn đề triển lãm rồi, trong lòng bọn họ càng phức tạp hơn.
Tống Sở cười gật đầu: "Đúng, đã liên hệ được rồi."
"Đến lúc đó tôi và Cố Việt đều có thể theo huyện của chúng ta tới tham gia triển lãm, phương diện giao lưu đối ngoại của anh ấy hoàn toàn không thành vấn đề, trước đây lúc tới tỉnh Quảng còn giúp bộ ngoại giao một chuyện lớn, gần đây tôi cũng đang theo anh ấy học ngoại ngữ." Cô bổ sung một câu.
Thịnh Thanh Dương biết ở phương diện học tập Cố Việt rất trâu, không nghĩ tới đã đạt tới trình độ có thể giúp đỡ bộ đối ngoại rồi.
"Giúp đỡ chuyện gì vậy? Thuận tiện nói nghe thử xem nào?" Anh ta tò mò hỏi.
Tống Sở kể đại khái chuyện phiên dịch của bộ đối ngoại sinh bệnh, Cố Việt không chỉ làm phiên dịch đàm phán được một mối làm ăn, còn có thể hạ giá quy định xuống hai lần .
Chuyện này cũng khiến địa vị của Cố Việt ở ban kinh tế huyện vững chắc hơn, phát huy được năng lực của anh.
Đương nhiên, cũng là vì đến lúc đó tham gia triển lãm, để hai người bọn họ cùng nhau đi làm nền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận