Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 421. Chỉ thuộc về bí mật nhỏ của chúng ta 1

Tính tự chủ của con người Cố Việt này rất cao, mau chóng kiềm chế kích động của mình.
Nhưng lại chủ động cong ngón tay út, ngoéo ngón út với Tống Sở.
Anh lại nhanh chóng lấy lại hình tượng nam thần lạnh lùng, trịnh trọng hỏi: “Vừa nãy cô nói phải cuối năm sau mới được, có lý do gì không?”
Tống Sở phát hiện Cố Việt quá ngây thơ rồi, thật là bất kể tướng mạo, khí chất hay là tính cách làm việc, đều đạp trên điểm của cô.
Bọn họ có thể từ từ, không vội.
“Tình hình hoàn cảnh bây giờ không thích hợp làm chuyện như vậy, hơn nữa chúng ta cũng cần chuẩn bị đàng hoàng.” Cô lại dựa về thân cây, nhưng ngón tay út của hai người vẫn móc với nhau.
Năm sau sẽ xảy ra khá nhiều chuyện, việc đó có thể bị đập tan, tình hình trong nước bắt đầu tốt lên từng chút, tính bao dung sẽ cao hơn, cũng sẽ cởi mở hơn.
Cho nên cuối năm mới là thời cơ tốt nhất, hoặc đến năm 77 cũng được.
Trong con ngươi sâu sắc của Cố Việt tràn ra chút ôn hòa: “Được, nghe cô.”
Lần này giọng điệu mang theo sự nuông chiều trắng trợn chưa từng có, anh cũng không muốn che giấu tình cảm của mình nữa.
“Vậy chúng ta đã quyết rồi?” Ngón út của Tống Sở lại ngoéo anh: “Ngoéo tay.”
Cố Việt cũng kéo lấy cô: “Quyết định rồi, đây chính là bí mật nhỏ của hai người chúng ta.”
Chuyện không gian, trước đây không ai biết, sau này cũng sẽ có người biết.
Anh sẽ không để cho bất cứ uy hiếp và nguy hiểm tiềm ẩn nào có khả năng làm hại đến Tống Tiểu Sở xảy ra.
Tống Sở lại tựa đầu lên vai Cố Việt: “Ừ, chỉ thuộc về bí mật nhỏ của chúng ta.”
Chuyện không gian, sẽ không có người thứ ba biết.
Cố Việt cũng nhẹ nhàng tựa đầu lên đỉnh đầu cô, trái tim vô cùng mềm mại.
Anh thật sự rất may mắn khi có thể gặp được Tống Tiểu Sở.
Hai người trong làn gió thổi mát rượi trong núi, lẳng lặng hưởng thụ thời gian yên tĩnh chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, lúc này mới cùng nhau rời khỏi.
Lúc xuống núi, ngón út Cố Việt luôn ngoéo lấy ngón út của Tống Sở không buông.
Đến khi đi vào thôn, lúc này anh mới có chút không nỡ mà buông tay ra, nhưng cũng thừa cơ khều lòng bàn tay Tống Sở.
Tống Sở phát hiện học thần Cố không những ngây thơ, còn có chút ngoài lạnh trong nóng, nhưng cô thích.
Tránh được người trong thôn, hai người cùng nhau đến chuồng trâu.
Tới cửa quan sát cẩn thận một vòng, sau khi xác định xung quanh không có người, Cố Việt mới lấy đồ mua được từ trong không gian ra.
Hai người cùng nhau đi vào, lúc này đúng lúc những người già của chuồng trâu sắp đi làm việc, Cố Cẩn ngoan ngoãn theo bên cạnh ông nội Cố.
Ông Cố nhìn thấy cháu trai và Tống Sở xuất hiện, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương: “Các cháu trở về rồi.”
“Ông nội/ Ông nội Cố!” Hai người cười rồi bước qua.
Sau đó lại chào hỏi những người khác một lượt.
“Hôm nay đúng lúc nghỉ ngơi đến thăm mọi người, tiện thể buổi chiều dẫn Tiểu Cẩn vào thành phố, ngày mai trường tiểu học khai giảng rồi.” Cố Việt đặt đồ xách đến lên trên bàn.
Trong mắt ông nội Cố lộ ra chút không nỡ: “Được, buổi tối các cháu dẫn nó vào thành phố đi.”
“Nhưng sau này mỗi tuần đều dẫn nó về một chuyến.” Ông ấy lại nói thêm một câu.
Cố Việt cười rồi gật đầu: “Ừ, sau này mỗi tuần nghỉ ngơi cháu sẽ về một chuyến.”
Tống Tiểu Sở sắp chạy giữa công trường của nhà máy thực phẩm và phòng kinh tế huyện, đạp xe đạp không thuận tiện, chế tạo xe điện cũng phải đưa lên nhật trình, hơn nữa anh cũng không thể mỗi tuần đều mượn xe của anh họ lái về.
Cố Cẩn cũng biết bản thân sắp đi học rồi, mặc dù rất không nỡ ông cố nội và ông nội khác, nhưng vẫn rất hiểu chuyện nói: “Ông cố nội, mỗi tuần cháu đều sẽ đến thăm ông.”
Ông nội Cố không nhịn được ôm lấy thằng bé: “Tiểu Cẩn của chúng ta thật ngoan!”
“Cháu đi cắt cỏ giúp ông.” Cố Việt chủ động nhận cái gùi từ ông nội Cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận