Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 440. Con sợ không? 2

Ông ấy suy nghĩ nhấn mạnh: “Nếu bọn con gặp nguy hiểm gì, hoặc tình huống không cách nào giải quyết, vậy cứ hủy tài liệu đi, làm sao cũng không thể để cho phần tử đặc vụ địch có được.”
Đã có người muốn lợi dụng con rể ông ấy đến tìm thứ này, vậy trong tay ông ấy sẽ không an toàn.
Bây giờ ông ấy thân bất do kỷ căn bản không cách nào đưa ra ngoài, chỉ có gửi gắm hy vọng trên người Tống Sở và Cố Việt.
Nếu thật sự là gặp phải tình huống không còn cách nào, thà rằng hủy tài liệu, cũng không thể rơi vào tay phần tử đặc vụ địch, đây cũng là điều lúc trước bạn cũ dặn dò.
Hơn nữa ông ấy cũng không mong học trò và Cố Việt do đó mà gặp phải nguy hiểm.
Tống Sở rất trịnh trọng nhận lấy hộp gỗ: “Thầy yên tâm, bọn con nhất định hoàn thành giúp thầy.”
Cô cầm tờ giấy xem, bên trên viết một địa chỉ: “Thầy, thứ này ở địa chỉ này, sau đó dùng chìa khóa mở ra sao?”
Ông Lộ gật đầu: “Không sai, thứ đó không ở trong người thầy, ở trong một cái sân nhỏ trong phố huyện, chìa khóa có thể mở cửa, cũng có thể mở khóa.”
“Thật ra thầy cũng không biết rốt cuộc trong tài liệu kia có gì, thầy chưa từng đọc qua.”
Ông ấy chỉ túi văn kiện kia: “Trong đây còn có một phần tài liệu, nhưng là giả, nếu bọn họ muốn, vậy thầy giao cho bọn họ.”
Đây cũng là bạn cũ ông ấy chuẩn bị, để che giấu tài liệu thật.
Tống Sở gật đầu: “Như vậy cũng được, sau khi đưa tài liệu ra, chắc hẳn không ai đến tìm thầy gây phiền phức.”
“Ừ, vì không để người khác nghi ngờ con, cho nên con đừng ở lại chuồng trâu, thầy sẽ ứng phó với hai người bọn họ, có việc gì lại bảo người đến tìm con.” Ông Lộ suy nghĩ.
Nếu học trò ra tay ở đây cho ông ấy, trái lại ông ấy không dễ lấy túi văn kiện này ra.
Nếu hai người đó muốn đánh ván bài tình cảm với ông ấy, vậy ông ấy thỏa mãn cho bọn họ.
Tống Sở vừa nghe đã hiểu ý của ông ấy: “Được, vậy thầy có việc gì thì bảo ông Triệu bọn họ đến tìm con.”
Ông Lộ biết mặc dù Tống Sở là con gái, nhưng thông minh và nhận thức là cao nhất trong tất cả học trò của ông ấy: “Yên tâm, sẽ không có việc gì, thầy có tính toán.”
Nếu thằng con rể vô liêm sỉ muốn tính toán với ông ấy, đúng lúc ông ấy mượn cơ hội này ném quả bom hẹn giờ trong tay ra, nổ chết ông ấy không chịu trách nhiệm.
Còn có thể chuyển sức lửa đốt cho Tống Sở bọn họ, không để người khác nghi ngờ đến cô.
Còn có liên lụy đến đứa con gái bất hiếu kia không, ông ấy cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Sau khi hai người nói xong, ông Lộ chôn túi văn kiện lần nữa, vừa đúng lúc những người già khác đã cho trâu ăn trở về.
Ông Lộ bảo Tống Sở về trước, tuy những người già khác hơi khó hiểu, nhưng lại cảm thấy hẳn hai người đã bàn bạc xong, nên cũng không nói nhiều.
Tống Sở ra khỏi chuồng trâu, trực tiếp đặt hộp gỗ và thứ bên trong vào không gian.
Sau đó vào thôn tìm cha cô, chuẩn bị chuyện xưởng đồ dùng trong nhà với ông, đây cũng lý do hôm nay cô trở về.
Xưởng đồ dùng trong nhà bên đó đã liên hệ với cô, cha cô qua hai ngày nữa đã có thể đi làm.
Đi qua chỗ làm việc, mọi người nhìn thấy cô đều sôi nổi chủ động chào hỏi, cũng hỏi thăm sao hôm nay lại về.
Tống Sở thoải mái nói chuyện cha cô sắp đến xưởng đồ dùng trong nhà làm việc, các thôn dân lại kinh ngạc.
Hoàn toàn không ngờ nhà ông Tống không chỉ Đường Phụng có thể vào thành phố làm công nhân, bây giờ ngay cả Tống Hữu Phúc cũng có thể đi, ai nấy đều không nhịn được ngưỡng mộ, trên miệng không ngừng khen ngợi Tống Sở.
Dọc đường, Tống Sở cũng sẽ nghe người trong thôn tán gẫu.
Khi nghe thấy có người vô tình nhắc đến chuyện cũ, là có một năm động đất thế nào thế nào.
Thoáng chốc Tống Sở bị hai từ “Động đất” thu hút sự chú ý, điều này làm cho cô đột nhiên nhớ đến một chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận