Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 441. Tại sao lại là anh? 1

Tống Sở đột nhiên nhớ tới sự kiện lớn kinh thiên động địa đó, đi ra ruộng đất tìm được cha, tùy tiện nói mấy câu rồi về nhà trước.
Nhà cô có tấm bản đồ cả nước mà Cố Việt sưu tầm, mỗi một tỉnh thành đều khá cặn kẽ.
Tống Sở tìm được chỗ Đường Sơn tọa lạc, chẳng qua bởi vì đây là thế giới song song, cho nên tên các tỉnh thành hơi khác nhau, nhưng vị trí địa lý lại đều là giống nhau.
Xét về những sự kiện lớn đã xảy ra trước đây, chỉ cần không có sự thay đổi của con người, thì nó cũng sẽ xảy ra.
Vừa hay cô đã từng xem qua một bộ phim về động đất lần đó, cho nên vẫn còn có ấn tượng về thời gian, cuối tháng bảy năm bảy mươi sáu.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, thì không thể chỉ ngồi yên và không quan tâm tới được.
Nhưng nếu như cô đi nói ra bên ngoài, cuối tháng bảy năm sau đường thành phố sẽ xảy ra một trận động đất, hơn hai trăm ngàn người chết, mấy trăm ngàn người bị thương nặng, gây thiệt hại kinh tế trực tiếp đến hơn ba mươi trăm triệu trở lên, chắc chắn người ta cũng sẽ cho là đầu óc của cô có vấn đề.
Lại còn có thể lấy tội tung tin vịt và nói chuyện giật gân mà bắt giữ cô lại.
Vậy phải cảnh báo trước thế nào đây?
Lúc này, cô rất nhớ học thần Cố, có chuyện gì cũng có thể thương lượng với anh, tam quan ý nghĩ của bọn họ đều có thể nối đường ray với nhau.
Về phần cách gọi điện thoại thì cô chưa từng nghĩ tới, nếu như chẳng may bị nghe lén thì sẽ phiền phức lớn.
Bây giờ cô lại là không có ý tưởng gì nữa, nhưng vẫn phải đợi học thần Cố quay về, cô sẽ thương lượng với anh có nên làm như vậy hay không, suy cho cùng thì còn có hơn nửa năm nữa, tới kịp.
Buổi chiều, hơn bốn giờ, anh hai Tống đã chạy trở về.
"Em gái, sư phụ anh nhờ anh chuyển lời lại cho em, có một người tới, nhưng mà đã rời đi rồi, chuyện cũng đã làm xong hết rồi, bảo em đi về trước đi."
Anh ta nói xong còn móc một tờ giấy từ trong túi quần ra đưa cho cô: “Đây là ông Lộ gửi cho em."
Tống Sở nhận lấy tờ giấy nhìn một chút, trên đó viết: "Đã xong xuôi, Chu Tái đưa Cẩn cùng đi đến chuồng trâu.
Đây chính là bảo cô đừng đi đến chuồng trâu, sợ có người theo dõi và nhìn thấy.
Tống Sở hỏi anh hai Tống: "Mới vừa rồi anh từ chuồng trâu trở về, có gì bất thường không?"
Anh hai Tống suy nghĩ một chút: "Không có gì, chẳng qua là con rể của ông Lộ tới đây, ông Lộ mắng nhiếc cậu ta một trận ra trò, cậu ta vẫn luôn cúi đầu giả tạo, còn vợ cậu ta mang thai, ở huyện thành dưỡng thai ngày mai lại tới gặp ông Lộ làm gì chứ."
“Cậu ta mới vừa đi, sư phụ của anh đã bảo anh trở về chuyển lời và chuyển tờ giấy cho em.” Trước đó anh ta và sư phụ đứng cách chuồng trâu không xa, cho nên đã đứng vây xem toàn bộ quá trình.
Tống Sở gật đầu một cái, nói: "Được rồi, em biết rồi."
“Anh không nên nhắc tới chuyện này với bất kỳ người nào, cùng đừng nhắc cả chuyện đưa tờ giấy cho em, đặc biết là nếu như có người xa lạ khách sáo gì đó thì nhất định phải giả bộ không biết, nghe không?” Cô suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
Anh hai Tống vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, anh không ngốc."
Tống Sở cũng biết anh hai của cô rất gian xảo, vì vậy lấy năm mươi đồng ra, vỗ nhẹ lên trên người anh: "Thưởng cho anh này."
Cho thêm chút tiền ém miệng chắc sẽ ổn thỏa hơn.
Quả nhiên gương mặt anh hai Tống cười nở hoa, vội vàng nhận lấy năm mươi đồng: "Em gái, em cứ yên tâm đi, hôm nay xảy ra chuyện gì, anh đều không biết gì hết, lại càng không nhìn thấy."
Em gái anh ta rất ít khi dặn dò chuyện gì một cách nghiêm túc như vậy, anh ta cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản cho nên anh ta sẽ không nhớ gì cả.
Tống Sở ném cho anh ta một ánh mắt trẻ con dễ dạy, nói: "Được rồi, lần sau sẽ dẫn anh đi tỉnh thành chơi."
“Em gái, quả nhiên cả nhà chỉ có em là đối tốt với anh nhất.” Anh hai Tống cảm động một cái, ngượng ngùng nhìn Tống Sở.
Lần trước, em gái đưa anh ta và vợ ra đến huyện thành xem phim, sau khi trở về trong thôn cũng không ít người hâm mộ anh ta.
Đây nếu như là đi tỉnh thành chơi, trở về anh ta lại càng có thể tự kiêu, không cần hâm mộ chú Tư nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận