Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 447. Cho nên tôi mới là độc nhất vô nhị! 1

Lúc ở mạt thế Tống Sở đã quen lái xe chạy như bay rồi, cũng chẳng còn cách nào, trước đó lúc căn cứ vẫn chưa được ổn định cô thường xuyên bị một đám tang thi đuổi theo.
Hơn nữa trước mạt thế, lúc cảm thấy áp lực quá lớn, cô cũng sẽ đi đua xe để thả lỏng, cho nên tài lái xe tốt hơn người bình thường.
Quả thật đã rút ngắn thời gian hơn người khác gấp ba lần, cô lái xe chạy tới cửa bộ vũ trang.
Tống Sở đạp phanh, bảo Nghiêm Phi ngồi ở trên xe, còn mình xuống xe đi tới cửa.
Cô báo tên và bộ phận làm việc của Hoắc Khải, nhờ người này thông báo.
Ở đây Hoắc Khải vẫn rất nổi danh, người này vừa nghe đã biết, vốn dĩ anh ta đang tính từ chối, dù sao Bộ trưởng Hoắc cũng không phải là người mà ai cũng có thể gặp.
Nhưng Tống Sở chỉ chỉ chiếc xe được lái tới đây, "Chiếc xe này là của bộ trưởng Hoắc của các anh đấy, tôi mang tới đây để trả."
Người này mới chú ý tới biển số xe, quả nhiên là của Bộ trưởng Hoắc, vì vậy gật đầu: "Được, cô chờ một lát."
Khoảng chừng ba phút sau, Hoắc Khải chạy ra.
Thấy Tống Sở thì gương mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, "Sở Sở, sao cô lại tới đây?"
Anh ấy chỉ nghe có người trả xe, còn tưởng rằng là Nghiêm Phi trở về, nhưng không nghĩ tới sẽ là Tống Sở.
Tống Sở cười chỉ chỉ chiếc xe, "Trên xe có người, anh qua đó với anh ta đi."
Trong nháy mắt Hoắc Khải liền hiểu rõ ý của cô, trực tiếp đi tới mở cửa rồi lên xe.
Quả nhiên thấy gương mặt trắng bệch của Nghiêm Phi, vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Lấy được đồ chưa?"
Nghiêm Phi cười khổ: "Không lấy được, hai người tôi dẫn theo đã làm phản, tôi cũng bị đuổi giết, cũng may gặp được Tống Sở, cô ấy cứu rồi đưa tôi tới đây."
Sau đó kể lại đại khái tình huống phát sinh.
Lông mày Hoắc Khải nhíu chặt, "Hai người kia lại có vấn đề, vậy phải điều tra cẩn thận mới được. "
"Không sai, tôi hoài nghi trong huyện còn có người của bọn họ, hơn nữa khả năng có thân phận không thấp, cho nên thế nào đi nữa cũng phải điều tra cẩn thận"
Nghiêm Phi tiếp tục: "Bấy giờ bọn họ đang chiến đấu kịch liệt với một nhóm người khác ở trên núi, anh mau chóng phái một đội qua đó, xem thử có thể bắt được bọn chúng và mang đồ về không."
Nhiệm vụ lần này của anh ta đã thất bại, chỉ hy vọng Hoắc Khải có thể dẫn người đi cứu vãn được tình hình.
Anh ta còn hoài nghi một chuyện, chính là có khả năng hai người kia thuộc gia tộc có thù oán với nhà họ Nghiêm, có người muốn người thừa kế là anh ta chết vì nhiệm vụ, cho nên lúc này mới sắp xếp hai người thông đồng với đặc vụ của địch.
Đương nhiên, sự hoài nghi này của anh ta không thể nói ra ngoài, sau này anh ta phải đi điều tra.
Hoắc Khải nhìn đồng hồ, "Bọn họ còn có thể ở đó không? Nếu không tôi chặn ở đường tỉnh?"
Nghiêm Phi trả lời: "Nhưng tôi sợ bọn họ sẽ cố ý đổi đường đi, dù sao bọn họ chưa bắt được tôi, hơn nữa xe tôi lái tới cũng không thấy nữa."
"Tốc độ lái xe của Tống Sở rất nhanh, Bây giờ anh dẫn người qua đó chắc là vẫn sẽ gặp được bọn họ."
Hoắc Khải cũng không trì hoãn nữa, "Được, vậy bây giờ tôi lập tức đi sắp xếp người qua đó."
Anh ấy nhìn chân của Nghiêm Phi một cái, "Tôi nhờ Sở Sở đưa anh đi bệnh viện, lát nữa về sẽ tìm anh sau."
Nghiêm Phi gật đầu: "Được, người nào cũng có súng, anh cẩn thận.”
Hoắc Khải giơ tay vỗ vai anh ta, "Hiểu rồi."
Anh ấy xuống xe nói với Tống Sở: "Sở Sở, thân phận của Nghiêm Phi có chút phức tạp, tôi cũng không có cách nào giải thích với cô, nhưng mà lại cầu xin cô giúp tôi một chuyện."
Nghiêm Phi là người của cục an ninh, anh ta không có cách nào tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nhưng mà anh ta cảm thấy Tống Sở thông minh như vậy, có lẽ đã đoán ra rồi.
Tống Sở không thèm để ý cười cười: "Tôi chẳng có hứng thú gì với thân phận của anh ta cả, anh là muốn tôi giúp đưa anh ta tới bệnh viện à?"
Hoắc Khải chỉ biết Tống Sở là một cô gái đặc biệt thông minh, "Ừ, làm phiền cô chở anh ta đi, thuận tiện giúp tôi chăm nom, tôi làm xong việc sẽ tới bệnh viện tìm hai người."
"Số tiền này cô cầm để đưa anh ta tới bệnh viện." Anh ấy lấy một xấp tiền từ trong túi quần rồi kín đáo đưa cho Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận