Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 458. Sau này đây chính là đối tượng của tôi 2

“Thích, rất thích!” Tống Sở gật đầu.
Lời này nghe vào trong lỗ tai của Cố Việt giống như là lời tỏ tình vậy, lỗ tai của anh đỏ lên một chút đáp: "Ừ."
Tống Sở nhìn dáng vẻ của học thần Cố nhà mình mà cũng có loại bị kích động muốn tháo cốt anh ra mà ăn thịt anh, làm sao có thể ngây thơ dễ thương như vậy chứ.
Cố Việt kéo cửa ra rời đi, Tống Sở còn làm một động tác tay hôn gió với anh một cái: "Ngủ ngon!"
“Ngủ ngon!” Cố Việt không thể kìm lòng được, anh lại ôm chầm lấy cô, hôn lên trên trán cô một nụ hôn.
Lúc này anh mới trở về phòng của mình.
Tống Sở rửa mặt xong, lấy đồ trong túi ra.
Sau đó, phát hiện phía dưới cái túi đựng đồ ăn vặt đó, còn để một chiếc áo khoác nữ và một chiếc áo len cổ lọ.
Cô cười, cầm quần áo treo lên để trong tủ treo quần áo, nằm dài trên giường mà bị mất ngủ hiếm thấy, trong lòng vẫn còn duy trì cảm sự hãi và ngọt ngào mới vừa rồi.
Gian phòng bên cạnh Cố Việt cũng bị mất ngủ giống như vậy, nghĩ tới chuyện Tống Sở đáp ứng với anh chỗ đối tượng, thì hoàn toàn không thấy buồn ngủ, có loại bị kích động muốn đi ra ngoài chạy mấy vòng.
Qủa thực không thể ngủ được, vì vậy anh chỉ có thể cầm ra một cuốn sách trong không gian, tựa vào trên gối mà lật xem.
Nhưng làm thế nào cũng không đọc nổi, trầu đầu anh tất cả chỉ toàn là dáng vẻ mới vừa rồi của Tống Sở, đặc biệt là vẻ nũng nịu và hôn gió, bây giờ vừa nghĩ tới là tim lại đập nhanh, từ ngực bắt đầu lan tràn ra toàn thân , cả người đều tựa như bị tê dại.
Sáng sớm hai người mất ngủ đều dậy trễ, rửa mặt xong thì Tống Bình đã làm xong bữa ăn sáng.
Thấy Cố Việt xuất hiện, Cố Cẩn rất vui mừng, "Chú, chú đã về rồi!"
Cố Việt đi tới, cười rồi sờ đầu thằng bé một cái, nói: "Chú về rồi đây, có nhớ chú không?"
“Nhớ ạ!” Cố Cẩn lập tức cọ cọ tay anh một cái, mang theo chút ỷ lại mà gật đầu.
Cố Việt cười, nói: "Chú cũng nhớ Cẩn nữa."
Tống Bình cười nói: "Chị lại đi nấu thêm một tô mì khác nữa, các cậu ăn trước đi."
Cố Việt đứng dậy nói: "Chị Bình, chị không cần phải phiền phức như vậy, để tự em đi nấu là được rồi, các chị ăn trước đi ạ."
Anh đi thẳng vào phòng bếp, Tống Bình cũng không có miễn cưỡng.
Sau đó Tống Sở đi vào, Tống Bình chỉ chỉ vào mì trên mặt bàn: "Chị nấu cho em đó."
Tống Chu cười cầm bát lên: "Cảm ơn chị Bình."
Trước đây, cô cũng sẽ tới trước như vậy, sau đó hỗ trợ cùng nhau làm việc.
Tống Bình cười, quở trách cô một cái: "Người một nhà mà cảm ơn cái gì chứ."
Cố Cẩn nói với Tống Sở: "Dì Sở Sở, chú con đã trở về rồi đấy ạ."
“Anh ấy đi vào phòng bếp à?” Tống Sở nghe thấy được bên trong có tiếng động.
Tống Bình nói tiếp: "Chị không biết hôm nay cậu ấy trở về nên cũng chỉ nấu mì cho chúng ta thôi, nên cậu ấy lại đi nấu nữa.”
“Không có sao đâu, vậy cứ để cho anh ấy tự nấu đi.” Tống Sở cười cười, cô còn chưa ăn qua mì do học thần Cố nấu nữa mà.
Rất nhanh Cố Việt đã nấu xong mì bưng ra ngoài, thấy Tống Sở thì dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
Tống Sở nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng!"
Cố Việt đi tới ngồi ở bên cạnh cô, mặc dù hai người cúi đầu ăn mì không nói một lời, nhưng Tống Bình đều cảm thấy xung quanh hai người thật giống như là tràn ngập bong bóng màu hồng vậy.
Sau khi ăn mì xong, Tống Sở chỉ chỉ vào Cố Việt nói với Tống Bình: "Chị Bình, sau này đây sẽ là đối tượng của em, Cố Việt."
Cố Việt hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tống Sở sẽ giới thiệu anh với người thân của cô trước, khóe môi của anh nhếch lên: "Chào chị Bình."
Tống Bình lại không có quá nhiều bất ngờ, cười nói: "Cuối cùng thì các em cũng xác định quan hệ, chúc mừng chúc mừng.”
Cô ấy đã sớm lo lắng cho hai người này, nhìn hai bên cũng có ý tứ với nhau, chẳng qua là vẫn luôn không có vạch trần, bây giờ tuyên bố chỗ đối tượng cô ấy cảm thấy chảnh là nước chảy thành sông.
“Cảm ơn!” Cố Việt tâm tình rất tốt mà nói cảm ơn.
Sau đó nói với Cố Cẩn: "Cẩn, sau này dì Sở Sở chính là thím của con."
Hai mắt của Cố Cẩn sáng rực lên, vẻ mặt đều là nụ cười kích động: "Quá tốt, con thích dì Sở Sở làm thím của con lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận