Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 46. Hóa ra là có chuyện muốn nhờ tôi 2

Sau khi bước vào nhà, mọi người trong nhà mới bắt đầu dọn cơm ra, đều là để chờ cô về ăn.
Cả nhà cơm nước xong, Tống Sở lại nói về chuyện mua máy ép dầu trước đó với cậu cả.
Mọi người trong gia đình đều sửng sốt, đồng thời họ cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Đường Phụng không nhịn được mà hỏi: "Út bảo, tại sao muốn bảo cậu mua máy ép dầu, lại còn phân chia máy ép cho cả thôn?"
"Cây sở dầu kia là do con phát hiện ra, nhà ta cũng chỉ định hái rồi đưa cho nhà vợ thằng ba ép dầu, sau đó trộm bán rồi kiếm được một khoản tiền."
Bà lại bổ sung: "Đến lúc đó nó sẽ là của hồi môn của con."
"..." Chị dâu cả Tống vốn đang rất vui vẻ, nghe bà nói vậy thì thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Không biết bà cụ này đầu óc có vấn đề gì, bây giờ làm gì có nhà nào cho con gái nhiều của hồi môn như vậy chứ?
Anh hai Tống và anh tư Tống lập tức nói: "Đúng vậy, em gái nhà chúng ta tự mình ép dầu ra rồi bán thì tốt hơn."
Không lợi dụng người trong thôn này đã là tốt lắm rồi, tại sao còn muốn chủ động cho người khác chiếm hời vậy?
Họ cảm thấy đầu óc em gái nhà mình sinh bệnh rồi, còn bệnh không nhẹ.
"Trong nhà đã nghèo như vậy, em gái cũng không thể làm chuyện dại dột được, việc ép dầu vẫn phải là do nhà mình làm." Chị dâu cả Tống để chuyện của hồi môn sang một bên, trước tiên nói rõ chuyện ép dầu vì cô ta còn muốn tặng nhà mẹ đẻ mấy chai dầu cơ mà.
Tống Sở nhìn mọi người. Cha cô và anh cả bình thường đều là hai người đàn ông sợ vợ, chỉ có điều lần này ngay cả hai người họ đều lộ ra biểu cảm không đồng tình.
Cô biết rằng cô không thể nói lý lẽ với những người đặc biệt này, điều đó căn bản giống như một trò đùa. Bởi vì ngay cả mẹ của cô cũng đã quen thói lợi dụng, để cho mấy người họ bị người ta chiếm hời tương đương với nỗi đau như cắt da cắt thịt.
Cho nên cô phải lừa họ bằng cách khác.
Tống Sở mở miệng nói: "Không phải con đang để người khác chiếm hời, tất cả đều là vì lợi ích của gia đình chúng ta."
"Có ý gì?" Cả nhà đồng loạt nhìn về phía cô, không hiểu gì.
Tống Sở giải thích: "Hình tượng nhà chúng ta ở trong thôn rất nổi bật, nhưng hầu hết đều là mặt tiêu cực nên chúng ta phải thay đổi ấn tượng của mọi người."
"Sau này con phải lên thủ đô để tham gia kỳ thi đại học. Con nghe nói người ta sẽ kiểm tra bối cảnh lý lịch của gia đình, còn muốn hiểu về tình huống ngày thường ở trong thôn như thế nào. Nếu có người nói con không tốt thì con có thể sẽ không qua được bài đánh giá, mọi người cũng sẽ mất mặt theo." Cô chỉ có thể nói phóng đại để lừa họ. Dù sao người nhà cô cũng không thể hiểu những việc này, đây cũng là điều duy nhất có thể thay đổi mẹ cô.
Cô chuyển đề tài và tiếp tục: "Nếu việc này có thể thành công thì nhà chúng ta ở trong thôn chính là người có công. Đến lúc đó mọi người sẽ phải nhìn sắc mặt chúng ta mà cư xử, nghĩ tới đây đã cảm thấy sảng khoái rồi."
"Danh tiếng ở trong thôn tốt thì người trong nhà đi ra ngoài cũng không bị chỉ trỏ, chúng ta có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà bước đi, cười nhạo cái thôn này." Đây là điểm mấu chốt đối với những người coi trọng mặt mũi thể diện này.
Không ít người trong thôn nói xấu sau lưng nhà các cô, không cần phải nghi ngờ gì nữa, đó chính là hình ảnh đã in sâu trong lòng họ.
Nghe Tống Sở nói như vậy, Đường Phụng nghĩ một lúc, chịu đựng cơn đau cắt thịt này: "Được, chúng ta cũng không thể liên lụy tới kỳ thi đại học của con sau này. Con làm đi."
Bà chẳng quan tâm tới những nói linh tinh vô căn cứ, chỉ là bà không thể làm hại tương lai tươi sáng của con gái nhà mình.
Vả lại, nếu đã làm như vậy thì sau này người nhà bà ra ngoài cũng có thể diện, để xem những người đó còn dám nói xằng nói bậy sau lưng nhà bà không, ai dám nói sẽ không chia dầu cho người đó. Bà lẩm bẩm.
Nhân tiện, bà còn có thể ra ngoài khoe khoang đứa con gái tài giỏi nhà mình. Nghĩ tới đây thì nỗi đau cắt da cắt thịt lại giảm bớt một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận