Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 461. Tôi phải cảm ơn anh 1

Lựa chọn của Cố Việt quả nhiên chính xác, bởi vì còn chưa tan tầm, Nghiêm Vũ bỏ bèn chạy tới cửa phòng nghiên cứu để ôm cây đợi thỏ.
Nghe thấy Cố Việt vậy mà đã rời khỏi đây rồi, trong lòng cô ta vô cùng oan ức.
Sau đó chuẩn bị chạy tới chặn cửa Ban kinh tế huyện.
Bên kia, trở lại Ban kinh tế huyện cũng đã gần tới giờ tan làm rồi.
Cố Việt gọi hai người tới, "Lát nữa mọi người đều có thời gian rảnh đúng không? Tôi mời mọi người ăn cơm, anh họ tôi cũng gọi rồi."
Thịnh Thanh Dương cho là anh muốn tụ họp, "Tôi rảnh."
Nghiêm Phi cũng cho là như vậy, "Tôi cũng không có vấn đề gì."
" Lát nữa gặp mặt ở quán cơm quốc doanh." Cố Việt nói.
Thịnh Thanh Dương và Nghiêm Phi gật đầu, "Được!"
Cố Việt trở lại phòng làm việc nhìn Tống Sở, nở một nụ cười ăn ý, anh bắt đầu sửa sang lại tài liệu, gần đây có không ít công việc được giao.
Sau khi tan việc, đám người Ngụy Nhiên đi trước, Tống Bình biết buổi tối hai người muốn đi ăn cho nên chủ động đi đón Cố Cẩn.
Thịnh Thanh Dương và Nghiêm Phi tan sở đúng giờ, Cố Việt còn nói chuyện với bọn họ một lát rồi để cho bọn họ đi trước.
Hai người cũng không nhiều tưởng, đi tới quán cơm quốc doanh trước.
Vừa mới ra khỏi cửa ban kinh tế huyện đã gặp Nghiêm Vũ đang đuổi tới đây.
Thịnh Thanh Dương rất phản cảm với loại phụ nữ có xuất thân không kém nhưng lại thích mặt dày thế này, sinh ra vài phần đồng tình với Cố Việt, lại không hy vọng cô ta sẽ ảnh hưởng tới buổi tụ họp của bọn họ, cho nên nói với cô ta Cố Việt đã về trước rồi.
Nghiêm Vũ rất thất vọng, lúc này mới buồn bã rời khỏi.
Hai người Thịnh Thanh Dương vừa ngồi xuống thì Hoắc Khải cũng tới rồi.
"Việt đâu?" Hoắc Khải ngồi xuống hỏi.
Thịnh Thanh Dương: "Còn đang tăng ca, nhưng mà chắc là sắp tới rồi, dù sao cũng là anh ta hẹn chúng tôi."
Hoắc Khải gật đầu, "Nay khó có được đám người chúng ta ở chung một chỗ, cơm nước xong thì tới chỗ tôi uống vài chén?"
Hai người Thịnh Thanh Dương đều đồng ý, "Được!"
Đám người đang nói chuyện thì thấy Cố Việt và Tống Sở sóng vai đi đến.
Thịnh Thanh Dương nhìn thấy Tống Sở thì kinh ngạc, "Ô, Sở Sở cũng tới à."
Hoắc Khải cười: "Chuyện này có gì kỳ quái đâu, hai người bọn họ bình thường đều đi chung với nhau."
Đối với Tống Sở, anh ấy đối xử với cô như em gái vậy, không có tâm tư gì khác, nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ.
Thịnh Thanh Dương cảm thấy câu này có gì đó sai sai, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.
Thịnh Thanh Dương cười: "Hai người tới trễ rồi, lát nữa chúng tôi đã hẹn là sẽ tới chỗ Hoắc Khải để uống rượu rồi, Việt phải bị phạt rượu."
Cố Việt khẽ cười nói: "Không thành vấn đề, phạt rượu thì phạt rượu."
"Ngồi xuống trước đi." Nghiêm Phi sinh ra một dự cảm không tốt, nói với hai người.
Cố Việt nhìn anh ta một cái, lại nhìn Hoắc Khải và Thịnh Thanh Dương một cái, mở miệng cười: "Tôi giới thiệu Tống Sở lại một lần nữa rồi mới ngồi."
Thịnh Thanh Dương và Hoắc Khải ngơ ngác, "Cái gì?"
Trái tim Nghiêm Phi đập thình thịch, chẳng lẽ chỉ trong một buổi tối mà Cố Việt và Tống Sở đã xác định quan hệ rồi à?
Quả nhiên, Cố Việt chỉ chỉ Tống Sở bên cạnh, "Nay mời mọi người ăn cơm, chủ yếu là vì muốn giới thiệu với mọi người bạn gái của tôi là Tống Sở."
Tống Sở thoải mái khoát tay với bọn họ, "Chào mọi người, bây giờ tôi là bạn gái của Cố Việt."
Ba người nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là tiết tấu phát triển gì vậy?
Hoắc Khải là người đầu tiên phản ứng kịp, trong nháy mắt lộ ra một nụ cười thật to, "Aiya, Sở Sở thành em dâu họ của tôi rồi, tốt quá!"
"Đã sớm nhìn ra hai người các người rất gần gũi rồi, thì ra là ở đây đợi chúng tôi."
Anh ấy hài hước nhìn Cố Việt, "Hôm nay là một ngày lành, tối nay em phải uống thêm mấy ly."
Trước đây anh ấy đã cảm thấy Cố Việt đối xử với Tống Sở không giống như bình thường, trở thành một đôi cũng là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận