Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 463. Chuyện này sao có thể 1

Cố Việt đương nhiên sẽ không già mồm cãi láo, anh ta chiếm được cô người yêu tốt thế này, ba người kia ước ao đố kị là phải.
"Được, hôm nay tùy các người." Anh hào sảng cười gật đầu.
Sau đó quay sang hỏi Tống Sở: "Đêm nay anh đi uống rượu với bọn họ, em có đi không?"
Tống Sở cười lắc đầu: "Không đi, đám đàn ông các anh đi uống rượu, em đi làm gì chứ."
Thời đại này tuy rằng không bảo thủ giống như thời phong kiến, nhưng khoảng cách giữa nam nữa vẫn cần phải duy trì.
Cô là con gái, đêm rồi mà còn chạy đi uống rượu với bốn người đàn ông thì không thích hợp, cho dù trong số đó có bạn trai của cô.
"Anh đi uống với bọn họ đi, thuận tiện uống cả phần của em luôn."
Cô áp sát vào tai Cố Việt nói: "Uống say về em sẽ chăm sóc con ma men là anh."
Cố Việt từ dưới đáy bàn bắt được tay cô, mười ngón đan vào nhau, "Được, tối anh sẽ quay về tìm em."
Tống Sở của anh tốt như vậy đấy.
Ba người trong lúc lơ đãng ăn một rổ thức ăn cho chó, không nhịn được trợn trắng mắt, hai người này có thể lo lắng cho cảm nhận của những người đàn ông độc thân như bọn họ được không?
"Nào ăn cơm thôi." Thịnh Thanh Dương gõ đũa cười cười.
Nhìn tiếp, anh ta sẽ không nhịn được mà muốn tìm người yêu đấy.
Tống Sở và Cố Việt cũng hiểu là phải giữ chừng mực, cũng không ân ái trước mặt ba người nữa, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Cơm nước xong, Cố Việt nói với ba người: "Mọi người đi mua rượu trước đi, tôi đưa cô ấy về rồi lại tới tìm mọi người."
Đưa bạn gái về nhà là chuyện mà bạn trai nhất định phải làm.
Thịnh Thanh Dương và Hoắc Khải đều lộ ra ánh mắt chúng tôi hiểu, "Đi đi, chúng tôi uống trước."
Trong lòng Nghiêm Phi còn có chút khó chịu, chỉ là cười cười không nói, nhưng cũng có ý này
Ra khỏi quán cơm quốc doanh, Cố Việt đưa Tống Sở về ký túc xá trước.
Lúc này trên đường về không có nhiều người, Tống Sở thấp giọng nói: "Có chuyện này trước đó ở trong điện thoại không tiện nói, hôm nay lại ở chung với nhiều người nên quên mất, bây giờ em sẽ nói với anh."
Sau đó cô nói chuyện trong tay mình có một chiếc chìa khóa.
Cố Việt không nghĩ tới sau khi anh rời đi còn xảy ra chuyện như vậy, ông Lộ vậy mà lại trực tiếp đưa thứ đồ quan trọng thế kia cho bọn họ.
"Em đã tới căn nhà kia xem thử rồi sao?"
Tống Sở lắc đầu: "Vẫn chưa, gần đây người của anh họ anh và Nghiêm Phi đang âm thầm bảo vệ em, em không thể làm được."
"Được rồi, hôm nay anh nói với bọn họ một tiếng, bảo người của bọn họ rút đi." Cô nói.
Cố Việt gật đầu: "Ừ, tối nay anh sẽ nói với bọn họ, sau đó chúng ta tìm cơ hội đi xem thử."
"Em cũng nghĩ như vậy." Tống Sở suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được rồi, lúc trước em lật xem tư liệu, đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
"Bên trên có ghi chép cuối tháng bảy năm sau thành phố Đường của tỉnh Hà sẽ xảy ra một vụ động đất lớn, có hơn hai mươi vạn người chết, bị thương hơn mười vạn, kinh tế tổn thất cũng phải trên ba mươi tỉ."
"Chúng ta có cần làm chút gì đó không, xem thử có thể tránh xảy ra những chuyện như này hay không?"
Cố Việt kinh ngạc, "Nghiêm trọng như vậy?"
Đối với lời này của Tống Sở, anh rất tin tưởng, cô không có khả năng sẽ lừa anh, hơn nữa các loại tài liệu và sách vở, khoa học kỹ thuật ở trong không gian của cô vượt xa hiện tại rất nhiều.
Trước đây anh có chút hoài nghi những sách vở này tới từ kĩ thuật tương lai, bởi vậy có biết trước vài chuyện lớn cũng rất bình thường.
"Nếu như có thể tránh cho chuyện như vậy xảy ra, chúng ta cần phải đi thử thay đổi." Cố Việt không do dự nói.
Nếu đã biết, muốn bọn họ ngồi yên không để ý tới thì thật sự bọn họ không làm được.
Tử thương nhiều người như vậy, nghĩ tới thôi đã khiến người ta khó chịu.
Tống Sở tán đồng: "Em cũng nghĩ như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận