Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 472. Các cô cũng chẳng dễ dàng gì 2

"Được rồi, tất cả những tài liệu này đều là tiếng Nga, nếu như chúng ta muốn bỏ tư liệu vào thì nên viết bằng ngôn ngữ gì đây? Tiếng Trung, tiếng Nga hay là tiếng Anh, hay là ngôn ngữ khác?"
Cố Việt suy nghĩ một hồi, "Hay là dùng tiếng Trung đi, ngụy trang thành một mình ông ấy lấy được từ nơi khác, cụ thể là nơi nào thì cứ để người phía trên mặc sức phỏng đoán."
"Nếu không lỡ như dùng ngôn ngữ khác, bên trên rất có thể sẽ hoài nghi quốc gia nào đó đã nắm giữ những kĩ thuật này, trái lại sẽ gây ra phiền phức."
Tống Sở nghĩ cũng có đạo lý, "Được, mấy chữ viết này anh có thể mô phỏng lại không?"
"Nếu như có thể thì viết thêm một tờ nữa, như vậy trong lúc về nước, đột nhiên trong lúc vô ý đã phát hiện, chỉ cảm thấy nhìn qua rất hữu dụng, thế là cùng nhau bỏ vào trong hộp sắt."
Bên trong văn kiện, người nọ viết một lá thư gửi cho quốc gia, dù sao vẫn hy vọng các nhà nghiên cứu khoa học và chuyên gia vũ khí hãy lợi dụng phần tài liệu này để nghiên cứu.
Cho nên Cố Việt có thể dựa theo bít tích trong thư, viết ra thêm một tờ rồi bỏ vào đó.
Cố Việt cẩn thận nhìn qua, "Có thể mô phỏng theo, đến lúc đó cứ làm như vậy đi."
Anh sẽ mô phỏng theo bút tích của người nọ, sẽ giống tới nỗi không phân biệt được thật giả, nhưng chỉ có anh và Tống Sở biết.
"Mấy ngày này chúng ta phải nhanh chóng lựa chọn những tài liệu khoa học kĩ thuật rồi in ra, sau đó bỏ vào bên trong, anh tìm cơ hội gửi tới thủ đô."
Tống Sở dừng một lát rồi tiếp tục: "Hay là chúng ta dùng máy đánh chữ đã lỗ thời để đánh đi, anh tùy tiện cải biến, đừng làm cho người khác điều tra ra là máy đánh chữ ở phòng làm việc của chúng ta là được."
Nếu như dùng máy đánh chữ kiểu mới, một khi bên trên tra ra, bọn cô rất có khả năng sẽ bị nghi ngờ.
Làm chuyện tốt không lưu danh còn phức tạp và tận tâm như vậy đấy, các cô cũng chẳng dễ dàng gì.
Cố Việt ôm Tống Sở, "Ừ, đến lúc đó anh vào trong không gian gõ chữ, như vậy cũng sẽ không có người nghe thấy âm thanh gõ chữ."
Tống Sở nhà anh không thích dùng loại máy đánh chữ cũ kĩ này, cứ để anh làm đi.
Tống Sở dựa vào bờ vai của anh cười: "Được, anh đi vào gõ chữ, em sẽ chỉnh lí những tài liệu đó rồi bỏ vào trong cho anh."
"Được!"
Hai người lại cất văn kiện đi, khóa chiếc hộp sắt lại một lần nữa, sau đó bỏ vào trong không gian.
Tiếp đó lại tiến vào không gian, sàng lọc những tư liệu cần giao lên bên trên.
Vũ khí quân công, công nghiệp, thông tin nghiệp, máy tính, hóa chất vân vân, chọn ra rất nhiều tài liệu thích hợp nhất với hiện tại và sự phát triển trong năm năm tới, chuẩn bị đóng dấu bỏ vào.
Các tài liệu được lựa chọn đều có lợi hơn cho việc thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của các ngành công nghiệp và quân sự của đất nước, chứ không phải cái gì cũng bỏ vào trong đó.
Các phương diện như điều chế thuốc sinh vật mà Tống Sở am hiểu hay phương diện vật lý, máy móc thiết bị mà Cố Việt am hiểu đều không được bỏ vào trong.
Nếu không phía trên sẽ hoài nghi bọn họ mở hộp ra xem qua nội dung, sau đó học hết rồi.
Không bỏ vào, sau này cho dù các cộ bộc lộ tài năng về phương diện này, cũng có cái cớ, không sợ tra ra.
Bây giờ bọn cô muốn ngụy trang thành thành thế này, chiếm được chiếc hộp nhưng lại không mở ra mà sau đó lại nộp lên trên.
Hai người sửa sang lại một bộ phận tư liệu, tới hơn 12 giờ Cố Việt mới đi về phòng.
Ba ngày tiếp theo, tối nào Tống Sở và Cố Việt cũng chạy vào phòng làm việc, sau đó bỏ máy đánh chữ vào trong không gian, bắt đầu đánh máy tư liệu.
Tốc độ của hai người rất nhanh, Tống Sở sửa lại, Cố Việt đánh chữ, thời gian cũng khá dài.
Cuối cùng cũng đã xong vào ngày thứ tư, bỏ tư liệu vào trong hộp sắt.
Cố Việt lại bắt chước bút tích, viết thêm một trang giấy, đặt ở trong phong thư , ngụy trang thành người nọ viết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận