Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 478. Anh ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý 2

Năm nay vốn chính là khoảng thời gian nhạy cảm, nếu như Nghiêm Vũ bị tố cáo, nếu như mà bị bắt được ở phía trên đi, nhà họ Nghiêm bọn họ cũng sẽ có miệng khó cãi.
Anh ta lại không kiềm được mà có chút vui mừng, khá tốt là Nghiêm Vũ bị bắt ở huyện thành, nếu như là bị tra hỏi ở thủ đô, đột nhiên nói ra loại uy hiếp này, nhà họ Nghiêm bọn họ nhất định phải trêu chọc thị phi.
Cộng thêm, nếu mẹ kế của anh ta lại dùng những mối quan hệ sau lưng để cứu người vậy thì sẽ phải liên tiếp gặp phải tai họa.
“Các cô đưa cô ấy vào tra hỏi đi.” Anh ta nói.
Lời này của anh ta khiến cho sắc mặt của mấy vị đồng chí mới dễ nhìn hơn một chút: "Ừ, chúng tôi biết rằng hành động bao che thì không có nghĩa là người nhà."
Sau đó muốn cưỡng ép đưa Nghiêm Vũ vào phòng thẩm vấn.
Nghiêm Vũ lúc này mới thực sự kinh hoàng thất thế, anh trai cô ta ở thời điểm này lại thấy chết mà không cứu, vậy thì có nghĩa là tình hình rất nghiêm trọng.
Tiếp đó cô ta nhìn thấy Tống Sở đang đứng cách đó không xa, sắc mặt trở nên dữ tợn, nói: "Có phải là cô hại tôi hay không? Cô, cái người đàn bà xấu xa này, nhất định là cô."
Cô ta lại không quên lúc trước Tống Sở đã từng uy hiếp cô ta, chỉ cần cô dám ra tay, là có thể bóp chết mình.
Sắc mặt của Tống Sở lạnh lùng, nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy một thủ phạm phách lối như vậy. Xem ra cô căn bản cũng không có nhận ra được sai lầm của mình."
Ánh mắt Cố Việt cũng trở nên lạnh lẽo, sau khi biết được toàn bộ quá trình, lúc này anh vẫn còn đang sợ hãi.
Nếu như Tống Sở không có sinh thần lực và thân thủ tốt như vậy, chẳng phải là sẽ bị mấy người kia ức hiếp rồi sao?
Nghĩ đến có thể sẽ xảy ra tình huống như vậy, trong lòng anh lập tức lại cảm thấy vừa hoảng sợ vừa khó chịu, cũng tràn đầy sát khí với Nghiêm Vũ.
Chuyện này chắc hẳn là vì Tống Sở sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như vậy, anh tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý như vậy.
"Cô, cái đồ, a a..." Nghiêm Vũ còn muốn mắng Tống Sở, nhưng lại bị đồng chí nữ ở phía sau kia bụm miệng lại, cưỡng ép lôi kéo vào phòng thẩm vấn.
Các cô đều cảm thấy hung thủ này quá mức kiêu ngạo, đây hoàn toàn chính là dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu, làm chuyện độc ác như vậy, còn lớn gan mắng người bị hại, đến tận bây giwof cũng không biết sai, thật đúng là làm người ta tức lộn ruột.
Nghiêm Vụ bị đưa vào, Hoắc Khải lên tiếng chào hỏi với những người ở đây, mượn một gian phòng làm việc rồi gọi Tống Sở vào.
Mấy người Cố Việt cũng đi vào theo, đóng cửa lại.
"Sở Sở, chuyện này liên quan đến phần đặc vụ của địch, cho nên khoảng thời gian gần đây cô đi xa thì nhất định phải cẩn thận, quốc an và chúng tôi bên này còn có khả năng sẽ mời cô tìm hiểu tình huống, cô phải so tính đúng sự thật."
Mới vừa rồi, Hoắc Khải và Nghiêm Phi đã đến phòng giam nhìn một chút, cũng xác nhận danh tính của mấy người kia.
Người cầm đầu nọ đúng là đối tượng bọn họ truy xét chính, trước đây vẫn luôn không có phát hiện hành tung của đối phương, lần này thật đúng là may mà có Tống Sở, con cá lớn này lại cứ lọt lưới như vậy.
Tống Sở gật đầu một cái: "Vâng, tôi đã hiểu."
Nghiêm Phi không nhịn được mà tiến lên, gương mặt đầy vẻ có lỗi: "Sở Sở, thực xin lỗi, tôi không ngờ tới Nghiêm Vũ lại làm ra chuyện như vậy."
Anh ta cũng không dám tưởng tượng, nếu như Tống Sở không thể bắt mấy người kia, thì sẽ phải chịu tổn thương thế nào.
Tống Sở cũng không có giận cá chém thớt Nghiêm Phi: “Anh không cần nói xin lỗi, tôi biết không liên quan tới chuyện của anh.”
“Nhưng mà, Nghiêm Vũ dám để cho người ác độc hại tôi như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù là có phải chống lại nhà họ Nghiêm các anh thì tôi cũng không tiếc.” Cô kiên định nhìn thẳng Nghiêm Phi, nói.
Nếu như nhà họ Nghiêm muốn bảo vệ Nghiêm Vũ, cô ấy cũng sẽ lựa chọn chiến đấu đến cùng và sẽ không sợ hãi.
Nghiêm Phi tỏ vẻ đã hiểu: "Tôi biết ý của cô. Nhà họ Nghiêm của chúng tôi cũng không phải là chẳng phân biệt được phải trái, cô ấy làm sai thì phải tự mình gánh vác hậu quả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận