Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 482. Thực sự là quá giỏi 2

Trong nhà có TV, đương nhiên phải về thôn khoe khoang đã, nếu không bọn họ sẽ khó chịu.
Tống Sở đã biết tính tình của hai người họ, cười: "Được, đúng lúc ngày mai con phải về thôn, cha mẹ cũng về chung luôn đi, chúng ta sẽ mang TV về."
"Chuyện này được đấy, ngày mai cha mẹ cũng được nghỉ." Gương mặt của Đường Phụng và Tống Hữu Phúc rạng rỡ.
Ở đây tới lúc cơm nước xong, Tống Sở mới rời khỏi.
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc lại hoàn toàn trầm mê vào chiếc TV không thể thoát khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Việt lái xe, dẫn theo Tống Sở, Cố Cẩn và Tống Bình tới đón cha mẹ.
Nhìn Tống Sở đặt TV vào trong hộp rồi để trong xe, lúc này mới hai người an tâm lên xe.
Dọc theo đường đi hai người đều rất hưng phấn, hận không thể mọc ra đôi cánh để bay về.
Đến cửa thôn thì dừng xe lại sau khi xuống xe, Tống Sở ôm chiếc TV ra.
Tống Hữu Phúc chà chà tay, "Út Bảo, TV nặng như vậy, hay là để cha ôm cho"
Đường Phụng liếc mắt nhìn ông, "Cơ thể thế này mà ôm TV cái gì chứ, lỡ như rơi vỡ thì làm sao bây giờ? Ông đền nổi sao? Cứ để Út Bảo ôm, sức lực của nó lớn."
Tống Hữu Phúc: "..." Ở trong mắt vợ, ông còn không quan trọng bằng cái TV, muốn khóc quá.
Tống Sở cười: "Cứ để con ôm cho, nặng thế này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thắt lưng của cha."
Thật ra Cố Việt muốn ôm giúp, nhưng Tống Sở không cho, trái lại bảo anh dẫn Cố Cẩn tới chuồng trâu thăm mấy ông lão.
Mấy người nhất định là rất nhớ Cố Cẩn, ở lâu hơn chút cũng tốt.
Cố Việt hiểu ý, kéo Cố Cẩn đi chuồng trâu trước.
Lúc này người trong thôn đều đang bắt đầu làm việc, có hai người đang gánh nước thì thấy đám người Tống Sở quay về.
Thấy cô đang ôm đồ thì cười hỏi: "Sở Sở ôm cái gì thế, cái thùng to như vậy."
Tống Sở vẫn chưa trả lời, Đường Phụng đã không kịp chờ đợi: "Út Bảo nhà tôi ôm TV đấy."
"Cái gì? Cái Sở Sở ôm là TV? Nhà bà có TV?" Hai thôn dần đều trợn mắt há mồm hỏi.
Đường Phụng kiêu ngạo thẳng lưng, "Đúng, nhà của tôi có TV, cũng do người quen của Sở Sở nhà chúng tôi lợi hại, đã nhờ người ở tỉnh Quảng mua về rồi vận chuyển tới đó."
"Sở Sở thật lợi hại, ngay cả huyện cũng chẳng có mấy nhà có TV đâu."
"Đúng vậy, nhà của mấy người chắc chắn là hộ đầu tiên có TV ở toàn công xã rồi." Hai thôn dân ước ao không gì sánh được.
Đường Phụng rất thích được người khác khen, "Đó là đương nhiên, Út Bảo nhà tôi rất có bản lãnh."
Nói vài câu, hai người bèn vẫy tay từ biệt, cần phải mang TV về.
Chờ đám người Tống Sở về đến nhà, trải quan sự tuyên truyền của hai người kia, tin tức nhà họ Tống có TV cũng truyền khắp thôn.
Anh hai Tống và anh tư Tống chạy về trước, tiếp theo là anh cả Tống và những thôn dân khác.
Chuyện này là chuyện rất náo nhiệt với thôn dân, cho nên đều lần lượt bỏ việc chạy tới nhà họ Tống xem TV.
Sau khi Đường Dân biết cũng không để ý, trì hoãn một lát cũng chẳng làm sao, chỉ là Sở Sở rất có năng lực, thỉnh thoảng lại khiến người dân kinh ngạc một phen.
Trong lòng cũng rất kiêu ngạo, nhà của em gái anh ta lại TV, thật có mặt mũi.
Dưới sự thúc dục của vợ, anh ta cũng tới nhà họ Tống góp vui, ngay cả anh ta cũng chưa thấy TV có dáng vẻ thế nào đâu.
Người của toàn thôn đều tới vây xem, Đường Phụng chẳng những không đuổi nhân, còn cố ý mở rộng cửa sân, lấy đường hoa quả mua ở huyện ra cho mỗi người một viên.
"Nay nhà của chúng tôi có TV, tôi vô cùng vui vẻ, mời mọi người ăn đường!"
"Chúc mừng!" Các thôn dân cũng không khách khí, đều nhận lấy đường rồi ngồi ăn tại chỗ.
"Sở Sở, TV có dáng vẻ thế nào, cho chúng tôi nhìn một cái đi."
"Đúng vậy, cả đời này của tôi còn chưa thấy qua TV có hình dạng thế nào đấy, nghe nói có thể xem phim, có phải thật vậy hay không?"
"Nhanh cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi."
Các thôn dân đám kích động hô lên, náo nhiệt như là tết, thậm chí ngay cả TV mà Tống Sở cũng có thể mua được, thực sự là quá giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận