Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 487. Quả nhiên lợi hại 1

Thịnh Thanh Dương có chút bất ngờ, anh ta vốn tưởng rằng Tống Sở sẽ đi tiếp.
“Cô nghĩ kỹ rồi? Tôi cảm thấy cô là một nhân tài trong xây dựng kinh tế, nếu sau này không làm, cũng quá đáng tiếc.”
Tống Sở cười, trả lời: “Nhưng thật ra tôi giỏi nghiên cứu dược phẩm sinh học hơn.”
“Nhân tài làm kinh tế rất nhiều, thiếu tôi cũng không có gì, nhưng tôi cảm thấy hiện nay phương diện dược phẩm trong nước quá lạc hậu, càng cần người như tôi hơn.”
“Nếu bây giờ anh nhắc đến, tôi vẫn định tìm thời điểm nói chuyện với anh, chuyện chuyển công tác sau đó nữa.”
Thịnh Thanh Dương trầm mặc một lát, thở dài nói: “Tôi vốn còn muốn đưa cô lên làm chủ nhiệm phòng làm việc đấy.”
Mặc dù chưa từng thấy Tống Sở làm dược phẩm sinh học gì, nhưng nếu cô đã như vậy, vậy nhất định thật sự am hiểu phương diện này.
Bây giờ Thịnh Thanh Dương cũng có niềm tin bí ẩn với Tống Sở như người trong thôn.
“Cảm ơn huyện phó Thịnh ưu ái, nhưng tôi đã quyết định đi tìm nghiên cứu dược phẩm sinh học rồi, cho nên chủ nhiệm phòng làm việc anh vẫn là chọn người khác đi.” Tống Sở nói.
Nghiêm Phi cũng không thể ở lâu, chuyện lúc trước anh ta đã rửa sạch hiềm nghi với nhà họ Nghiêm, anh ta lại quay về cương vị quốc an, rất nhanh sẽ có nhiệm vụ mới.
“Tôi dự tính vài tháng nữa cũng chuyển công tác, huyện phó Thịnh bên này tốt nhất cũng cân nhắc chọn người vào vị trí phó chủ nhiệm.”
Anh ta cười rồi nói tiếp: “Tống muốn đến sở nghiên cứu thì đi đi, tôi cảm thấy bản thân cô ấy vui vẻ là được.”
Tống Sở có năng lực, có bản lĩnh, anh ta tin dù đến đâu cũng có thể phát triển rất tốt.
Thịnh Thanh Dương bất đắc dĩ nói: “Hai người nói hết rồi, tôi còn có thể thế nào, chỉ có thể đồng ý.”
Anh ta cũng tôn trọng lựa chọn của Tống Sở, như Nghiêm Phi, cô vui vẻ là được.
“Cần tôi bên này giúp cô đánh tiếng với viện nghiên cứu tỉnh thành không?” Anh ta hỏi Tống Sở.
Tuy rằng anh ta không quen biết người, nhưng trong nhà hẳn có thể liên hệ.
Tống Sở cười lắc đầu: “Không cần, tôi bên này có người liên hệ giúp rồi, nhưng vẫn cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì, sau này cho dù chúng ta không còn là đồng nghiệp, vậy cũng là bạn bè.” Thịnh Thanh Dương xua tay.
Anh ta và Nghiêm Phi đều cùng lúc kinh ngạc, xem ra Tống Sở không những năng lực mạnh, giao thiệp cũng không kém, suy cho dùng sở nghiên cứu của tỉnh thành không phải dễ vào như vậy.
Ba người lại ngồi nói chuyện, lúc này mới tan họp.
Những ngày kế tiếp, Tống Sở cũng rất bận, vừa làm đề tình và thỏa thuận tài liệu của hội chợ xuất nhập khẩu, cũng vừa dẫn dắt Ngụy Nhiên mà Thịnh Thanh Dương thu xếp đến tiếp nhận công việc của cô.
Thoáng chốc đã đến cuối tháng ba, nhờ sự giúp đỡ của Hứa Đình, huyện nam bên này chẳng những thông qua xét duyệt, còn lấy được hai gian hàng cạnh nhau.
Thời gian của hội triển lãm là 15 tháng 4 đến 5 tháng 5, nhưng phải đi sắp xếp quầy hàng và làm chuẩn bị trước.
Lần này không chỉ có xưởng trang phục trong phố huyện tham gia triển lãm, sau khi Tống Sở trao đổi với Thịnh Thanh Dương, sản phẩm của nhà máy thực phẩm, nhà máy chế biến thức ăn cho cá, máy đóng gói chân không và thảm điện cũng đem đi tham gia triển lãm.
Cũng vì vậy mới cần hai gian hàng.
Thịnh Thanh Dương không thể đi theo sớm như vậy, anh ta phải đến mấy triển lãm kia lại tiếp tục cùng vài lãnh đạo trong huyện qua xem, cho nên lần này do Tống Sở và Cố Việt dẫn đoàn qua tham gia triển lãm.
Lệnh điều động công tác của Nghiêm Phi sắp xuống đến, công việc trong tay anh vốn không phải là rất nhiều, cho nên cũng đã bàn giao, đúng lúc không có việc gì, bèn xin qua tham gia triển lãm cùng.
Tống Sở đã thu xếp chuyện trong nhà và công việc, bởi vì phải dẫn Tống Bình đi, cho nên cô giao phó Cố Cẩn cho anh ba và chị dâu ba chăm sóc giúp.
Hai người vẫn chưa có con, hơn nữa Cố Cẩn thông minh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cho nên vô cùng vui mừng và chào đón.
Lại qua hai ngày, Tống Sở dẫn dắt đội ngũ tham gia triển lãm phố huyện đến tỉnh Quảng Đông trước.
Máy móc và sản phẩm tham gia triển lãm giao cho công ty vận tải bên đó, hỗ trợ lái xe vận chuyển qua.
Bọn họ đến tỉnh thành ở một đêm trước, ngày hôm sau lại ngồi tàu hỏa đến tỉnh Quảng Đông.
Tống Sở còn gọi điện thoại trước cho An Húc, xin anh ta giúp đỡ liên hệ một chiếc xe buýt bên đó qua đây đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận