Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 488. Quả nhiên lợi hại 2

Lần này xưởng trang phục, nhà máy chế biến thức ăn cho cá, nhà máy gia công thực phẩm và nhà máy cơ giới đều tham gia triển lãm, trực tiếp do xưởng trưởng dẫn người đi cùng.
Căn bản đều là lần đầu ra tỉnh, đều lộ vẻ căng thẳng lại kích động.
Xuống tàu hỏa, Tống Sở dẫn một đoàn người ra trạm xe, tìm được An Húc và Hứa Đình ở bãi đỗ xe.
“Sở Sở, bên này.” Hứa Đình vươn nửa thân mình ra từ cửa sổ chỗ ghế phụ, vẫy tay gọi.
Anh ta đã nhìn thấy đám người Tống Sở từ rất xa, không còn cách nào, thật sự là cô và Cố Việt quá dễ thấy rồi.
Tống Sở cũng cười rồi vẫy tay, sau đó nói với người đi theo: “Người nói chuyện vừa nãy chính là đồng chí bộ đối ngoại tôi liên hệ, sau đó tôi còn nhờ một đồng chí khác của công ty vận tải giúp điều một chiếc xe qua đây đưa đón.”
“Sau này nếu đoàn thể đi ra ngoài, cũng sẽ có xe buýt đến đưa đón chúng ta.”
Người trong phố huyện theo đến đều kinh ngạc, căn bản không ngờ giao thiệp của Tống Sở rộng như vậy.
Chẳng những quen biết đồng chí bộ đối ngoại, còn quen biết công ty vận tải.
Xem ra quan hệ vẫn rất tốt, nếu không thì không thể lái xe buýt qua đưa đón.
Đây là tỉnh Quảng Đông lớn hơn và phát triển hơn tỉnh Hồ Nam, nếu đổi thành tự bọn họ đến, đoán chừng không ai để ý đến, còn phải lúng túng tự tìm tòi.
Lúc này độ cao của Tống Sở trong lòng bọn họ lại tăng lên một tầng.
“Thật là làm phiền chủ nhiệm Tống quá, nếu không phải cô dẫn chúng ta, sau khi chúng tôi xuống xe, nhất định không biết phải làm gì.” Xưởng trưởng La của xưởng trang phục cười.
Những người khác cũng ào ào nói: “Đúng đó, may mà có chủ nhiệm Tống dẫn đầu.”
“Chủ nhiệm Tống giỏi giang.” Bọn họ khen như vậy hoàn toàn là xuất phát từ thật tình.
Tống Sở cười dẫn bọn họ đi qua, bước lên xe, sau đó giới thiệu đôi bên một chút.
An Húc và Hứa Đình vì có quan hệ với Tống Sở, cũng coi như khách sáo với những người này, nếu không có Tống Sở, bọn họ thật sự sẽ không phản ứng như thế.
Mọi người cũng biết điều, ào ào bắt tay cảm ơn hai người một lượt rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Tống Sở và Cố Việt ngồi hàng đầu, nói chuyện với hai người.
Người có mặt đều là người nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện, hai vị đồng chí tỉnh Quảng Đông có thái độ vô cùng nhiệt tình và thân thiết với Tống Sở và Cố Việt.
Đặc biệt là với Tống Sở, xem ra quan hệ không bình thường, vị đồng chí bộ đối ngoại kia còn kiên quyết muốn mời bọn họ đến nhà ăn cơm.
Thảo nào trong huyện có thể đến tham gia triển lãm thuận lợi như vậy, Tống Sở đã rất ra sức trong đó.
Bằng không cả nước nhiều tỉnh, huyện như vậy, thế nào cũng khó đến lượt huyện nam vừa lạc hậu lại khá nghèo của bọn họ.
Hơn nữa sản phẩm tham gia triển lãm lần này, đều là Tống Sở và Cố Việt kết hợp làm ra, mọi người đều hồi hộp mong đợi, cũng khá cảm tạ cô.
Bởi vì người đông, thời gian phải ở lại không ngắn, cho nên mặc dù ăn ở bên này do phòng kinh tế huyện thống nhất sắp xếp, nhưng chi tiêu cũng cần mấy nhà xưởng cùng bỏ ra.
Tống Sở đã hỏi bọn họ, mọi người đều đồng ý chỗ ở, thế là đi thẳng đến một nhà khách cũng không tệ trong tỉnh thành bên này.
Đương nhiên, không tốt và đắt bằng chỗ lần trước bọn họ ở, thấp hơn một bậc, nhưng với những người từ phố huyện đến, cũng đã cảm thấy rất tốt rồi.
Cũng là Hứa Đình giúp đỡ thu xếp, liên hệ, nếu không đứng trước ngày hội chợ xuất nhập khẩu khai mạc, người từ các tỉnh, thành phố đến tham gia triển lãm đều chen chúc đặt trước, căn bản không đến lượt chỗ huyện nam thế này.
Bước vào đăng ký phòng, người từ phố huyện đến đều biết có thể ở đây còn phải có quan hệ, nếu không chỉ có phần ở phòng tiếp khách.
Ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, cảm thấy trên mặt vô cùng có vinh dự và có thể diện.
Càng khâm phục năng lực của Tống Sở, những thứ này đều được suy xét và thu xếp, quả nhiên lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận