Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 508. Rất hãnh diện 2

Hai người hận không thể chỉnh Tống Sở một trận, nhưng cũng chỉ dám suy nghĩ thôi, toàn bộ quá trình ký hợp đồng nhập khẩu máy đóng gói chân không bọn họ đều rất tức giận.
Giá cả và điều kiện đương nhiên là dựa theo yêu cầu của Tống Sở.
Chờ sau khi hai người trầm mặt rời đi, có người cười: "Cần gì chứ, nếu đã nén giận mà ký thì trước đó thái độ tốt chút là được rồi"
"Bọn họ chính là già mồm không biết ngượng, không chỉnh bọn họ một phen thật không thoải mái."
"Chủ nhiệm Tống cô mạnh mẽ quá, tôi vốn cho rằng chuyện xuất khẩu lần này của huyện chúng ta phải dẹp bỏ rồi, ai ngờ lại ký được nhiều đơn hàng như vậy." Đinh Bằng kích động tới mặt đỏ bừng.
Tống Sở cười: "Sau này hãy học tập, đừng để người trái với yêu cầu của chúng ta nắm mũi dẫn đi, nhất định phải ngồi vững vàng, mới có thể nắm được lợi thế đàm phán."
Phía các cô chỉ cần tìm tới cửa trước, tuyệt đối sẽ không phải là nội dung và kết quả của bản hợp đồng đã kí hôm nay.
Ai không ngồi yên trước thì người đó phải cúi đầu, đạo lí này đã có từ thời thiên cổ rồi.
Đám người Đinh Bằng bày ra dáng vẻ sẽ học hỏi, "Chúng tôi hiểu, nhất định sẽ học tập cô."
Đến lúc sắp về, lại có một thương nhân nước ngoài tới đàm phán về thảm điện và túi chườm nóng.
Vốn dĩ trong gian hàng chủ bày thảm điện thôi, túi chườm điện là do lúc Tống Sở ôm để tự giữ ấm cơ thể thì bị nhìn thấy, cũng bởi vậy mà người này cảm thấy rất hứng thú.
Kế tiếp lại là một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Tống Sở lại đàm phán một giá cả và điều kiện tương đương rồi cùng kí hợp đồng với đối phương.
Chờ người đi rồi, xưởng trưởng của nhà máy máy móc và người theo tới đều vô cùng kích động.
"Lần này mọi người nổi tiếng rồi, chỉ một thoáng thôi mà đã kí được nhiều đơn hàng xuất khẩu như vậy, không chỉ vậy mà còn có máy đóng gói chân không nữa, còn có thảm điện, túi chườm nóng." Xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm hâm mộ nói.
Thức ăn chín không thể xuất khẩu, thủ tục kiểm nghiệm vô cùng phiền phức, cho nên dù có thương nhân rất tán thưởng và thích thú với thức ăn chín của bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp đàm phán thành công.
Hai nhà máy này đi theo đúng người rồi, nhà máy máy móc thì dựa vào kĩ thuật của Cố Việt, nhà máy trang phục thì hoàn toàn dựa vào Tống Sở, thật đúng là may mắn.
Nhưng mà nhà máy thực phẩm cũng kí được mười mấy đơn lớn và đơn vừa ở trong nước, tổng lại cũng rất vui mừng rồi, chỉ là có chút ngưỡng mộ hai nhà máy kia có thể xuất khẩu thôi.
Đương nhiên, bọn họ cũng vô cùng cảm kích và bội phục Tống Sở.
Bởi vì ban đầu đám phàn, bọn họ căn bản không hiểu gì hết, bị đối phương đàn áp thì lơ ngơ luôn, không biết phải đàm phán những điều có lợi cho họ thế nào.
Nhưng lần nào Tống Sở cũng tìm được cơ hội chuẩn xác để giao chiến người tới tôi đi, cuối cùng cô đã dành chiến thắng.
Bọn họ cũng học được không ít kỹ xảo đàm phán và học vấn, cuối cùng Tống Sở lại dẫn bọn họ đi đàm phán, cô để mọi người ngồi trước đàm phán, còn cô ngồi sau chống đỡ.
Bởi vậy đơn hàng cuối cùng là do chính bọn họ đàm phán thành công, cái cảm giác thành tựu này kích động khỏi nói.
Xưởng trưởng của nhà máy trang phục và nhà máy máy móc cũng nở nụ cười, "Ha ha, được rồi, lần này cũng là dựa vào Chủ nhiệm Tống, bằng không chúng ta nhất định bị đám người kia lừa."
"Đúng vậy, hơn nữa nếu không phải Chủ nhiệm Tống giới thiệu và khai thông kỹ càng với bọn họ, chúng ta không chừng ngay cả cơ hội xuất khẩu cũng không có, công lao này nhất định thuộc về Chủ nhiệm Tống."
Những người khác đều gật đầu tán thành, gương mặt của lãnh đạo huyện rạng rỡ, lần này nhiều đơn hàng xuất khẩu như vậy, bọn họ quay về cũng có thể khiến tỉnh bên kia nhìn bằng con mắt khác.
Trước đây bọn họ còn lo lắng không thể xuất khẩu, nhưng sau khi nói chuyện với Thịnh Thanh Dương, bọn họ cảm thấy có đạo lý, cho nên đã không can thiệp vào, buông tay để Tống Sở toàn quyền xử lý.
Hiện tại mới phát hiện, quyết định này quả thực đúng đến không thể đúng hơn, nếu không còn không biết sẽ thành cái dạng gì đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận