Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 510. Cũng không biết có đưa tới cửa hay không nữa 2

Lần này bọn họ thu hoạch thực sự quá lớn, mấu chốt là vô tình nhảy lên vị trí thứ ba trong tổng số danh sách xuất khẩu của mỗi tỉnh, thậm chí còn đè ép không ít nhà máy ở mấy tỉnh lớn, nhắc tới đã không nhịn được mà kích động.
Mọi người rất muốn thả lỏng uống rượu chúc mừng một phen, nhưng mà ngày mai là ngày triển lãm cuối cùng, dưới sự yêu cầu của Thịnh Thanh Dương, mọi người đều thu liễm, chuẩn bị trở về huyện Nam mới ăn bữa tiệc chúc mừng lớn hơn.
Một bữa cơm này, hầu như người nào cũng chạy tới mời rượu Tống Sở.
Đương nhiên, cô không chỉ là công thần mà còn là nữ đồng chí, cho nên có thể lấy trà thay rượu, tất cả mọi người rất nhiệt tình, càng nhịn không được mà khen Tống Sở một phen.
Tống Sở nhìn mọi người nở nụ cười tràn đầy sung sướng lại mang cảm giác thành tựu, cô cũng lộ ra một nụ cười thật tươi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Việt lái chiếc xe do An Húc mượn giúp, chở Tống Sở và Cố Cẩn tới nông trường.
Hai người mua rất nhiều thứ để ở trên xe, lúc tới nông trường đã là buổi chiều.
Xe vừa tới cửa thôn, Đội trưởng Ngô rất nhanh chạy tới.
"Đồng chí Cố, Đồng chí Tống, mọi người đã tới." Anh ta vừa nghe thấy thôn dân nói có chiếc xe đậu ở cửa thôn là đã biết hai người bọn họ tới rồi.
Dù sao đoạn thời gian trước Cố Việt vừa mới tới, còn bảo mấy hôm nữa sẽ về chung với Tống Sở.
Hai người Cố Việt chào hỏi anh ta, "Chào Đội trưởng Ngô ."
"Hai vị đồng chí mau đi." Đội trưởng Ngô đối xử với hai người rất nhiệt tình.
Nếu không nhờ kế hoạch của hai người tống đám người của lão đội trưởng vào tù, cho dù con của anh ta vẫn làm công nhân tạm thời trong huyện, sau này muốn nhờ Cố Việt giúp chuyển thành chính thức thì anh ta cũng phải nhờ vả hai người.
Hai người đi về phía nhà họ Cố, thôn dân thấy vậy đều khách khí cười chào hỏi.
Sau khi lão đội trưởng và người của ông ta xong đời, bầu không khí trong thôn đã khá hơn nhiều.
Sau khi Đội trưởng Ngô dùng kĩ thuật nuôi trồng do Tống Sở để lại, hiện tại nông trường đã có hơn ba mươi con heo và hàng trăm con gà, nuôi vô cùng béo tốt, hầu như không hề xảy ra tình huống bệnh chết, các thôn dân biết đây là do Tống Sở giúp đỡ, cho nên rất cảm kích các cô.
Sau khi vào thôn, Đội trưởng Ngô rất thức thời, để hai người lấy việc đi vào nông trường quan sát thành quả nuôi heo và gà của thôn làm lí do, chủ động dẫn hai người đi về phía nông trường.
Về phần túi lớn túi nhỏ trong tay hai người, bọn họ hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Đến cửa nông trường, Đội trưởng Ngô cười: "Trong thôn vẫn còn chút việc cần xử lý, hai vị đồng chí cứ tự đi xem trước, tối tôi sẽ quay lại."
Cố Việt cười gật đầu: "Ừ, Đội trưởng Ngô đi làm việc đi."
Đội trưởng Ngô đi rồi, ba người Cố Việt đi vào nông trường.
Lúc này mấy người cha Cố đang cho gà ăn, thấy bọn họ tới, những người khác để hai người cha Cố nghỉ ngơi trước.
Sau khi Đội trưởng Ngô chuyển thành chính thức, thường xuyên lén lút hộ trợ nông trường, cũng không để bọn họ làm việc nặng nữa, bình thường chỉ cho gà ăn, giúp người trong thôn cùng với những người có chuyên môn cùng nhau chăm sóc rồi cho heo ăn là được.
Cũng bởi vậy những người bị đày khác rất cảm kích Tống Sở và Cố Việt, cuộc sống bây giờ so với ngày trước thật đúng là trên trời dưới đất.
Cố Cẩn thấy hai người thì nhịn không được chủ động chạy tới, "Ông nội, cha!"
Hai người cha Cố đều rất kích động, bèn ôm lấy Cố Cẩn.
Nhìn thằng bé lớn nhan da thịt lại hồng hào, cùng với nụ cười đã sáng sủa hơn rất nhiều thì biết được nuôi dưỡng rất tốt.
Tống Sở đi tới cười bắt chuyện, "Chào chú, chào anh!"
Cha Cố và anh cả Cố đều rất thích Tống Sở, đặc biệt là khi nghe nói cô và Cố Việt đã trở thành người yêu thì càng mừng hơn, chuyện này trước đây cũng là niềm mong đợi của bọn họ.
"Tống Sở tới đó à, chúng ta đi vào bên trong ngồi đi." Vẻ mặt cha Cố từ ái cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận