Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 511. Thật là quá đúng lúc 1

Mấy người đến chỗ đám người cha Cố và ngồi xuống.
Có thể nhìn ra từng được sửa lại, lúc trước không ít chỗ lọt gió, bây giờ đã dùng gạch vuông vá lên, chỗ hai người ở vẫn là một phòng đơn mới dựng.
Đây nhất định là đội trưởng Ngô cho người làm, trái lại là một người thông minh.
Anh cả Cố rót cho hai người mỗi người một ly nước ấm: “Tiểu Tống vất vả rồi, để cô chạy một chuyến xa như vậy.”
Tống Sở cười nói: “Không vất vả, theo Cố Việt qua đây thăm hai người là điều nên làm.”
Cố Việt cười rồi nói: “Cha, anh cả, người yêu con tốt chứ?”
Cha Cố và anh cả Cố nhìn nhau cười một cái: “Đương nhiên Tiểu Tống tốt rồi.”
“Sau này con đừng bắt nạt Tiểu Tống, không thì cha sẽ không tha cho con.” Cha Cố còn đặc biệt căn dặn Cố Việt.
Tiểu Tống người ta luôn giúp đỡ lúc bọn họ khó khăn như vậy, lại không ghét bỏ và né tránh thân phận bị điều xuống của nhà bọn họ, nhà bọn họ không thể phụ lòng nữ đồng chí tốt như vậy.
Cố Việt dở khóc dở cười gật đầu: “Yên tâm, con chiều cô ấy còn không kịp, sao có thể ức hiếp cô ấy.”
Vả lại nếu bị bắt nạt, vậy cũng là Tống Tiểu Sở bắt nạt anh đấy.
Cha Cố cười nói: “Vậy còn được.”
Ông ấy phát hiện con trai nhỏ thật sự đã thay đổi rất nhiều, trước đây nào biết nói lời này, con trai trong ký ức của ông ấy không phải phản nghịch thì là lạnh lùng, không tràn đầy sức sống như bây giờ.
Có thể có thay đổi như vậy, chắc chắn là công lao của Tống Sở.
Do đó ông ấy càng nhìn đứa con dâu tương lai này càng thấy hài lòng.
“Kết quả hai con tham gia hội chợ giao dịch vẫn tốt chứ?” Cha Cố hỏi.
Cố Việt gật đầu: “Rất tốt, Tống Tiểu Sở còn giành vẻ vang cho chúng con.”
Cha Cố nghe anh nói như vậy, lập tức có hứng thú: “Giành vẻ vang thế nào?”
Cố Việt nói toàn bộ chuyện Tống Sở vững vàng ngồi câu cá, treo ngược những người nước ngoài kia chủ động cắn câu đến ký hợp đồng, đồng thời còn vả mặt những thương nhân nước ngoài lỗ mũi ngước lên đưa ra điều kiện hà khắc kia, làm cho những người đó vô cùng tức giận còn phải chịu đựng ký hợp đồng.
Tuy rằng anh là ngành khoa học kỹ thuật, nhưng tài hùng biện lại không tệ, nói về tình hình của triển lãm rất sống động, đặc biệt là chuyện Tống Sở làm, còn cố ý thêm vào vài câu cô nói, không thể vứt bỏ kiên quyết, lưng không thể cúi.
Cha Cố và anh cả Cố đều không nhịn được nghe đến vỗ tay tỏ vẻ hài lòng.
Trước đó bọn họ biết Tống Sở tương đối có năng lực, không ngờ còn chí khí và có khí phách như vậy, không hổ là con dâu nhà họ Cố bọn họ.
“Tiểu Tống làm rất tốt.” Vẻ mặt cha Cố khen ngợi nhìn Tống Sở.
Anh cả Tống gật đầu nói: “Giống như hội chợ giao dịch này chính là cần nhiều người như Tiểu Tống.”
Tống Sở phải khiêm tốn không ít trước mặt hai người, cười rồi đáp: “Cháu cũng là làm theo bản tâm mình thôi.”
Cha Cố cười nói: “Đây mới là hiếm thấy nhất.”
Trước mặt lợi ích, có thể có bao nhiêu người có thể giữ tâm mình làm được như vậy?”
Cố Việt thấy cha và anh cả anh càng ngày càng hài lòng về Tống Tiểu Sở nhà mình, nụ cười trên mặt anh cũng càng sâu.
Tống Sở bọn họ mang gạo, mì, dầu, thịt, còn có không ít thực phẩm chín như gà, vịt, cá được đóng gói kỹ càng.
Cố Việt xuống bếp nấu một bữa tối thịnh soạn, còn đem hai bình rượu, ăn uống một bữa với những người của nông trường.
Bởi vì Tống Sở không giỏi bếp núc lắm, nhưng lại thích món ngon, Cố Việt cũng không muốn sau này phải cậy vào anh hai Tống nấu cơm.
Trước đây anh đã nghe qua một câu, muốn giữ người mình thích lại, tốt nhất vẫn phải nắm lấy dạ dày cô ấy, cho nên sau này mỗi lần về chuồng trâu trong thôn, anh đều sẽ xin Triệu Địa chỉ bảo bếp núc.
Hơn nữa vốn có chút thiên bẩm, cho nên món ăn nấu ra càng ngày càng đủ sắc, hương và vị.
Đây cũng là một lý do khác Tống Sở cảm thấy học thần Cố là một người đàn ông rất ấm áp.
Còn cha Cố và anh cả Cố, cũng không có ý kiến gì về việc Cố Việt xuống bếp.
Chỉ cần bản thân con trai/ em trai vui là được, nhà bọn họ không bảo thủ như vậy, trái lại khá văn minh, không tồn tại cách nghĩ bên nữ nhất định phải nấu cơm, hầu hạ cả nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận