Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 523. Vẫn là Sở Sở có khả năng dự đoán 1

Hai người xúm lại nói chuyện, người bên cạnh cũng nghe được.
Thịnh Thanh Dương cười: "Sở Sở sao lại nghĩ tới việc để anh cô học lại kiến thức cấp hai thế? Trước đây tôi cũng đã nhìn thấy cô học."
Tống Sở trả lời: "Tôi cảm thấy quốc gia muốn phát triển, nhất định sẽ cần người tài, có lẽ chỉ ít nữa thôi là sẽ khôi phục kì thi đại học, cho nên có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, nếu thật sự được khôi phục thì chúng tôi sẽ đi thi đại học."
Thịnh Thanh Dương vừa nghe đã cảm thấy rất có đạo lý, "Đúng vậy, dù sao cũng sẽ không như này mãi được, vẫn mong muốn kì thi đại học được khôi phục, muốn thi vào trường đại học công nông binh hay sao."
Đại học Công nông binh đều dựa vào tiến cử mà được, không ít người đều dựa vào quan hệ để tiến vào, cho nên cũng chính về vấn đề này mà không lựa chọn được bao nhiêu nhân tài.
Bây giờ hướng gió của cấp trên đã có chút thay đổi, có lẽ thật sự giống như Tống Sở nói.
"Vẫn là Sở Sở có khả năng dự đoán, sau này muốn thi đại học, bây giờ đọc sách là chuyện rất đúng đắn." Anh ta lại nói.
Nghiêm Phi vuốt ve chén rượu, "Nói như vậy, tôi đây cũng phải tìm một bộ sách cấp ba về để xem mới được"
"Anh còn muốn thi đại học?" Hoắc Khải nhíu mày.
Bất luận là lúc Nghiêm Phi ở trong bộ đội hay khi ở Bộ an ninh quốc gia, anh ta cũng đã hoàn thành không ít các nhiệm vụ, sau này thăng chức tăng lương vù vù, nếu thi đại học thì có vẻ lãng phí thời gian.
Nghiêm Phi cười nói: "Nếu như mấy năm gần đây có thể khôi phục, tôi nhất định sẽ đi thi, trước đây tốt nghiệp cấp ba xong vẫn luôn tiếc nuối vì không thể thi đại học."
Nhà anh ta đủ sức để nhét anh ta vào Đại học Công nông binh, nhưng anh ta cảm thấy như vậy chẳng học được gì nhiều, bầu không khí còn không tốt, cho nên trực tiếp đi lính.
Nếu có thể khôi phục kì thi đại học, anh ta cũng có thể sẽ đi báo danh thi vào trường quân đội.
Hoắc Khải: "Vậy cũng bỏ lỡ rất nhiều thời gian, anh học xong quay về thì cương vị công tác sợ là đã bỏ qua không ít thứ rồi."
Nghiêm Phi không thèm để ý nhún nhún vai, tự tin vô cùng: "Mất đi bao nhiêu, tương lai bù lại gấp đôi là được."
Đối với quan điểm của anh ta, Tống Sở tương đối tán thành, "Tôi cũng cảm thấy nếu có thể thi đại học, tương lai có bằng cấp, đó thực sự là điểm cộng cho việc thăng tiến trong công việc."
Cố Việt cũng nói: "Tôi cũng cho là như vậy, dù sao thi vào trường đại học chính quy vẫn có thể học được rất nhiều thứ, đổi lại là tôi thì tôi nhất định cũng thi."
Hoắc Khải vuốt vuốt tay: "Mấy người có đạo lý, nhưng mà tôi sẽ không thi."
Anh ấy đã học ở Đại học Công nông binh, hơn nữa ra làm việc lâu như vậy rồi, đã đọc qua biết bao nhiêu sách.
"Anh họ, em cảm thấy anh vẫn có thể tìm sách để đọc, đến lúc đó thử xem sao." Cố Việt khuyên.
Hoắc Khải bật cười: "Được, vậy anh cũng đi tìm một bộ sách cấp ba để thử xem."
"Thanh Dương muốn thi không?" Anh ấy hỏi.
Thịnh Thanh Dương suy nghĩ một lát: "Đến lúc đó xem thử là đang ở vị trí nào đã, nếu như có cơ hội, thi đại học cũng không tệ đâu ."
"Phía tôi chủ yếu là xem trong nhà sắp xếp thế nào." Anh ta bổ sung một câu.
Vốn dĩ anh ta không dự định đi con đường chính trị, nhưng bị đày tới huyện này dần dần làm ra chút thành tựu, cũng bắt đầu thích con đường này rồi.
Trước đây rất chống cự với sự sắp đặt của gia đình, thậm chí cố ý phản đối, hiện tại tư tưởng của anh ta đã thành thục rất nhiều.
Mọi người cũng hiểu, dù sao con đường anh ta đi không giống với những người đang ngồi ở đây.
Nói xong đề tài này, mọi người bèn chuyển sang chuyện khác.
Một lát sau, Thịnh Thanh Dương nhìn Tống Sở và Cố Việt nâng chén, “Tôi đây cầu mong hai người tới tỉnh làm việc sẽ thuận lợi, liên tiếp thăng tiến, tạo ra thành tựu lớn."
Tống Sở muốn vào Viện nghiên cứu điều chế thuốc sinh vật của tỉnh, Cố Việt muốn vào Viện nghiên cứu vật lý, anh ta đều biết.
Tống Sở và Cố Việt đứng lên, bưng ly rượu cụng với anh ta, "Cảm ơn anh Thịnh, chúng tôi sẽ cố gắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận