Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 544. Không chọc nổi 2

Ban đầu có rất nhiều người không tin, nhưng khi thấy La Xuân Thu nán lại ở phòng làm việc, mà Tống Sở vẫn chưa bước ra khỏi phòng thí nghiệm hạng mục thuốc mới, thì lúc đó tất cả mọi người mới tin.
Bọn họ tò mò, thảo luận với nhau ở một nơi riêng tư, rốt cuộc người đồng nghiệp mới tới là thần thánh phương nào mà lại có thể liều lĩnh và ngang ngược đến vậy chứ, mới ngày đầu mà đã loại trừ người ta ra rồi.
Quan trọng là cả viện trưởng Kiều và phó viện trưởng Quan cũng đều đã đồng ý, điều này cho thấy Tống Sở thật sự có bản lĩnh.
Mấy người ở trong phòng làm việc tỏ ra khinh thường Tống Sở cũng lập tức bỏ cái ý định đi thăm dò cô.
Phải biết rằng La Xuân Thu là người có thể đi hiên ngang ở trong viện nghiên cứu, mọi người ai cũng đều thấy cô ta hết sức khiêm tốn, dù sao thì cô cũng là trợ lý của phó viện trưởng Quan, luôn tham gia vào các hạng mục quan trọng.
Nhưng đến cả nhân vật như vậy mà Tống Sở cũng loại đi, bọn họ lại càng không có cái bản lĩnh chống lại, không thể chọc nổi.
Thoáng chốc đã trôi qua mấy tiếng, Tống Sở nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, đã tan làm được một lúc.
Cô nhìn đám người đang vùi đầu vào nghiên cứu rồi mở miệng hỏi: “Đã tan làm rồi, mọi người không rời đi sao?”
Đám người viện trưởng Kiều vẫn còn đang hưng phấn: “...” Tan làm cái gì là mây trôi.
“Cô muốn tan làm?”
Tống Sở có chút bất lực, cô đã sớm vượt qua cái giai đoạn bất cứ lúc nào cũng cần vùi đầu đầu vào làm ở phòng thí nghiệm rồi, có cảm giác như mấy người này là nhà khoa học điên vậy, cô sẽ không chơi với bọn họ.
“Không phải là tôi muốn tan làm, mà là đã đến giờ tan làm rồi.” Cô chỉ ngón tay vào đồng hồ.
Thấy mấy người họ nói chuyện với dáng vẻ kinh ngạc, chúng tôi vẫn chưa xong mà cô đã muốn tan làm, Tống Sở có chút dở khóc dở cười.
Để có thể sớm tan làm, cô cười nói: “Hiện tại tôi đã có ý tưởng cho loại thuốc mới, để sau khi trở về tôi sẽ làm một bản luận văn về tính khả thi cho mọi người xem nhé?”
Cô đã xem xét các dụng cụ ở phòng thí nghiệm này, cùng với các kỹ thuật có thể dùng, và đã sàng lọc ra trong đầu một loại thuốc hạ sốt, vừa hay có thể thực hiện tại cơ sở nghiên cứu hiện tại của đám người viện trưởng Kiều.
Sau khi trở về, cô sẽ viết luận văn về tính khả thi, phòng thí nghiệm ở đây có thể dựa vào cái này để triển khai kế hoạch nghiên cứu.
Quả nhiên khi nghe Tống Sở nói như vậy thì đám người họ nở một nụ cười.
“Tống, nhanh như vậy mà cô đã có ý tưởng về cải tiến thuốc mới rồi sao?” Viện trưởng Kiều cười hỏi.
Tống Sở gật đầu: “Vâng, thật ra thì trước đây tôi có cùng với thầy thảo luận nghiên cứu về thuốc hạ sốt, nên khi thấy hạng mục thuốc mới của mọi người thì tôi chợt có linh phúc.”
Thấy cô như vậy thì trong lòng bọn họ cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, hận không thể lập tức đọc luận văn nghiên cứu của cô.
“Tống, tối nay cô còn có việc?” Trịnh An Bang ho nhẹ một tiếng rồi cười hỏi.
Tống Sở làm sao mà không đoán được bọn họ sẽ nói câu gì tiếp theo, vì vậy mà cô gật đầu, nói: “Người nhà của tôi vẫn đang chờ tôi quay về ăn cơm, dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi đi làm.”
Trịnh An Bang: “...”
Anh ta vừa định nói với Tống Sở là nếu buổi tối cô không có việc gì, thì ở lại phòng thí nghiệm để viết luận văn nghiên cứu, bọn họ cũng có thể quan sát kỹ.
Bây giờ tự dưng lại không dễ mở miệng nữa: “Được, vậy cô mau về nhà trước đi, chúng tôi chờ luận văn nghiên cứu của cô vào ngày mai.”
Quả đúng là quá đáng tiếc, nếu không thì bọn họ thật sự rất muốn đọc kỹ phần nội dung của bài luận văn đó.
Tống Sở gật đầu và cười nói: “Được, vậy mọi người cũng về nhà sớm nhé, tôi đi trước đây.”
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở trước mặt mà hoàn toàn không có một chút do dự, sau đó cô cũng không hề lưu luyến gì mà trực tiếp rời đi.
Viện trưởng Kiều nhìn bóng lưng đang gấp gáp rời đi của cô thì có chút dở khóc dở cười, người trẻ tuổi đúng là có sức sống.
Bọn họ cũng không lập tức trở về nhà, mà là ở lại phòng thí nghiệm để tiếp tục thảo luận về quan điểm hiện tại của Tống Sở.
Tống Sở vừa xuống lầu đã bắt gặp một vài người đồng nghiệp cũng vừa tan làm, nhưng vì không quen biết ai nên cô cũng không chào hỏi họ, chỉ nhanh chóng đi ra khỏi cổng của sở nghiên cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận