Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 547. Càng không để cho bọn họ được như ý 1

Phản ứng đầu tiên của Cố Việt là ngơ ngác, tay cầm đũa chợt dừng lại.
“Vậy là con và người đó đã gặp nhau rồi à?”
Cố Cẩn lắc đầu một cái đáp: “Không có ạ, con nhìn thấy người đó, nhưng người đó không nhìn thấy con.”
Nó dừng lại một chút rồi bổ sung một câu: “Con nhìn thấy người đó đi đến bến xe buýt, có phải người đó biết con đã đi đến huyện Nam không ạ?”
Nếu không với cái loại kiểu cách đó của mẹ, người đó sẽ không thể nào đi đến bến xe buýt để đi xe khách được, sẽ ghét bỏ đủ điều.
Ngoại trừ đi đến huyện Nam, nó cũng không nghĩ ra được là người đó còn có thể đi đến nơi nào.
Trong nhất thời Cố Việt cũng không biết phải trả lời như thế nào, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như người đó đi đến bến xe buýt, vậy thì khả năng lớn nhất là đi đến huyện Nam để tìm con.”
“Con có muốn gặp người đó không?” Anh hỏi.
Trẻ con nhớ mẹ trái lại tương đối bình thường.
Nhưng Cố Cẩn lắc đầu một cái, trả lời: “Không muốn ạ, nếu như người đó thật sự là đến để tìm con, vậy thì chắc chắn là có mục đích.”
Tống Sở vẫn luôn biết Cố Cẩn có chỉ số thông minh cao, tâm tư so với những bạn cùng lứa tuổi có lẽ trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Vì vậy cô hỏi: “Trên tay con có thứ gì để người đó phải nghĩ đến?”
Nếu như là có mục đích, vậy thì chắc là cũng chỉ có loại khả năng này.
Cô cũng không tin, một người mẹ lại có thể nhẫn tâm vứt đứa con xuống nông trường chịu khổ cực, lại đột nhiên cảm thấy đau xót mà đi tìm lại đứa con của mình.
Cố Cẩn suy nghĩ một chút lấy một sợi dây đỏ từ trong cổ áo ra, phía trên treo một cái chìa khóa: “Con cảm thấy người đó có thể tìm đến là vì cái này.”
Tống Sở đã từng nhìn thấy cái chìa khóa này của nó, trước đó là sợi dây gai để treo, sau đó chị Bình thấy vậy sợ sẽ làm làm đau cổ của nó, nên mới mua sợi dây đỏ bỏ chìa khóa đó vào, để cho nó có thể tiếp tục đeo.
Các cô cũng ăn ý không hỏi đây là chìa khóa gì.
“Có phải ông nội hoặc là ba của con để con giữ lại đồ đạc, cần phải có cái chìa khóa này để mở đúng không?” Cố Việt hỏi.
Cố Cẩn gật đầu một cái đáp: “Vâng ạ, ông nội chôn một cái rương nhỏ ở nhà thờ tổ, bên trong có một ít vàng thỏi, nói là để lại cho con, bảo con có cần gì thì tự mình lén đi vào đó đào ra để dùng.”
“Trước kia mẹ cũng có hỏi con rồi, con chỉ nói là đồ của ông nội giữ lại, không có nói cho người đó là có các loại vàng, nhưng mà có thể người đó đã đoán ra được cái gì rồi.” Nó lại tiếp tục bổ sung.
Lúc ấy ông nội có nói, nếu như sau này cuộc sống của ba không được tốt, thì lập tức lén đi đào lên một cây vàng đem về nhà, nhưng mà không được nói cho mẹ của nó biết sự thật.
Vì nếu có cây vàng dùng mãi không hết, mẹ hẳn sẽ đối xử tốt với nó một chút.
Có điều là nó cũng không nghĩ đến, người đó lại trực tiếp đưa nó đi, nên vẫn chưa có dùng đến.
Cố Việt nhíu mày một cái nói: “Nếu là như vậy, vậy là cô ta nhất định sẽ đến tỉnh thành để tìm chúng ta.”
Anh còn tưởng rằng người đàn bà kia có thể nhớ con trai, cho nên lúc này mới tìm đến, không ngờ tới lại là đến vì chiếc chìa khóa.”
Em trai của ông nội anh đã từng mở ra nhiều xưởng lớn trong thời kỳ dân quốc, của cải chất đầy các loại vàng đó, chỉ tiếc là ông ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời.
Trước khi xảy ra chuyện, từng đưa hết vàng bạc châu báu và các vật đáng tiền cho ông nội, cũng vì vậy mà tài sản của nhà bọn họ rất dồi dào, như thỏi vàng lại càng không thiếu.
Lúc trước là vì thu xếp ổn thỏa cho tiểu Cẩn, anh cả của anh đã cho trước chị dâu cả một ít vàng, bây giờ nhìn lại chính là Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi.
Cố Cẩn không nhịn được kéo kéo tay áo của Tống Sở nói: “Dì Sở Sở, con không muốn đi về thủ đô cùng với bà ấy đâu.”
Nó thích nơi này, thích chú, dì Sở Sở và dì Bình Bình còn có đám người ông nội và ông cố của nó đang ở thôn Hạ Bá nữa, nó không muốn trở về nhà của cha dượng ở thủ đô.
Nghĩ đến những chuyện đã từng trải qua, nó không nhịn được lập tức sợ hãi, không muốn lại trải qua một lần nữa.
ở trong lòng của nó, dì Sở Sở đối phó với người xấu vô cùng lợi hại, thì mới có thể bảo vệ được nó.
Tống Sở nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Cẩn, trong đôi mắt đều là vẻ ấm áp, động viên nó: “Tiểu Cẩn không cần phải sợ, có dì Sở Sở và chú của con ở đây rồi, cô ta không thể nào dẫn con đi được đâu.”
Nếu người đàn bà kia dám duỗi móng vuốt lại gần tiểu Cẩn bên này, cô lập tực sẽ chặt đứa móng vuốt của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận