Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 548. Càng không để cho bọn họ được như ý 2

Cố Cẩn mang theo mấy phần ỷ lại gật đầu nói: “Vâng ạ, con chỉ muốn sống chung với mọi người thôi.”
“Chị Bình, bắt đầu từ ngày mai lúc chị đi đưa hoặc là đón tiểu Cẩn, nếu như người đàn bà này cứ tiếp tục đến làm phiền, thì chị hãy lập tức gọi người đến hoặc là đi đến cục công an, sau đó thì gọi điện thoại cho chúng em.” Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói với Tống Bình.
Tống Bình cũng không nghĩ đến trên đời này lại còn có một người mẹ không đáng tin còn lòng dạ độc ác như vậy nữa, vô cùng đau lòng cho Cố Cẩn: “Ừ, các em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ không để cho cô ta dẫn tiểu Cẩn đi đâu.”
Bởi vì chuyện này mà khẩu vị của mọi người đều ăn không ăn nữa, tùy tiện ăn một chút là lập tức ngừng đũa ngay.
Tống Sở và Cố Việt viết một số điện thoại của phòng làm việc đưa cho Tống Bình, bảo cô ấy nếu có chuyện gì xảy ra thì phải lập tức gọi cho bọn họ ngay.
Cơm nước xong xuôi, Tống Bình dẫn Cố Cẩn đi nghỉ ngơi, Tống Sở và Cố Việt đi đến thư phòng.
“Học thần Cố, gia đình chồng của chị dâu cũ anh gả đến, có phải tiếp xúc không ít với bang phái kia không?” Tống Sở mở miệng hỏi.
Cố Việt gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, cho nên lúc ban đầu phát triển rất tốt, mặc dù không rõ ràng đứng trên một thuyền, nhưng từ sớm đã âm thầm thiên về hướng đó rồi.”
“Ý của em là gia đình chồng của cô ta cần tiền ư?” Anh rất thông minh, một chút đã phản ứng kịp ngay.
Đối với tình hình ở thủ đô, anh vẫn đang chú ý, biết được gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tống Sở gật đầu một cái nói: “Bang phái đó chưa tới không bao lâu nữa là phải loại trừ, gần đây người nhà này chắc chắn đã phát hiện ra tình hình căng thẳng, cho nên mới muốn để lại đường lui, nên mới cần gấp một số tiền lớn.”
Cố Việt càng suy tư trong chốc lát: “Em nói đúng, tình hình bây giờ có chút hỗn loạn, nhà bọn họ sợ là cũng đã phát hiện được.”
“Như vậy thì càng không thể để cho bọn họ như ý được.” Anh cười lạnh một tiếng.
Người đối xử với cháu của anh không tốt, để mặc cho nhà đó ức hiếp đứa bé, lại để cho bề trên bị bạo lực lạnh, bây giờ lại còn không biết xấu hổ muốn đến đây tiếp tục chèn ép tài sản của tiểu Cẩn, da mặt của chị dâu cũ của anh và người nhà kia sao lại dày như vậy chứ?
Ai người lại tiếp tục thảo luận về chuyện này một chút, rồi mỗi người đều làm công việc của mình ở thư phòng, Tống Sở viết luận văn về tính năng khả thi mà anh đã nói trước đó.
Ngày hôm sau, Tống Sở đi làm, bây giờ cô là nhà nghiên cứu, có một phòng làm việc riêng, bên trong còn được lắp đặt điện thoại.
Mới vừa rót ly trà ngồi xuống xong, lập tực bị thư ký của viện trưởng Kiều gọi đến phòng thí nghiệm.
Cô biết bọn họ nóng lòng, vì vậy cầm luận văn đến.
Đám người viện trưởng Kiều ngày hôm qua vẫn chưa có về nhà, thảo luận xong làm một thí nghiệm đã đến đêm khuya, sau đó ngủ lại ở phòng cách vách.
Bên cạnh có hai phòng nghỉ chuyên biệt, chuyên dùng để cho người làm them giờ nghỉ ngơi hoặc ngủ.
Bởi vì thí nghiệm có phát hiện, cho nên nhìn qua từng người đều thấy tinh thần phấn chấn.
“Tiểu Tống đến rồi à.” Viện trưởng Kiều cười chào, nhưng ánh mắt lại rơi vào túi tài liệu trên tay Tống Sở.
Hai người khác cũng giống vậy, cười chào cô xong, ánh mắt cũng lập tức nhìn về túi tài liệu không chớp mắt.
Đột nhiên Tống Sở cảm thấy bọn họ thật thẳng thắn còn có chút dễ thương, cũng không cố ý cầm lâu nữa, đưa văn kiện từ trong chiếc túi ở trên tay ra.
“Đây là luận văn tôi viết về dược lý của thuốc mới, mọi người xem thử có được không.”
“Tiểu Tống thật sự là làm việc quá năng suất rồi, chúng ta cùng nhau xem thử một chút.” Viện trưởng Kiều cười đưa tay nhận lấy.
Hai người khác lập tức vây lại xem, ba người ngồi xuống cùng nhau xem.
Một bên vừa xem vừa không nhịn được lộ ra vẻ mặt kích động, viện trưởng Kiều và Trịnh An Bang càng vỗ bàn khen khợi, hứng thú dâng cao không dứt.
Ngay cả Quan Hải Thanh lúc nào cũng hướng nội, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn và kinh ngạc khó mà kiềm chế được.
Ngày hôm qua bọn họ cứ dựa theo những gì Tống Sở đã nói để làm một thí nghiệm, phát hiện ra là có thể làm được, chẳng qua là phải tiếp tục như thế nào lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ, tạm thời không có cách nào giải quyết được.
Nhưng bây giờ Tống Sở đưa cho bọn phần luận văn dược lý mà bọn họ cho là vấn đề khó khăn không nhỏ lại giải quyết hết tất cả, vậy thì làm sao có thể để cho bọn họ không ngạc nhiên mừng rỡ và hưng phấn kích động được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận