Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 559. Hôm nay may mà có em 1

Mặc dù Tống Bình không nhạy lắm, nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được là cảm xúc của Cố Cẩn có gì đó không đúng lắm.
Thế là cô ấy mang theo tấm lòng tràn đầy yêu thương, ngồi xuống và ôm thằng bé vào lòng, cô ấy còn nhẹ nhàng vỗ lên vai thằng bé: “Tiểu Cẩn đừng sợ, cháu vẫn còn có các cô chú mà.”
Người phụ nữ kia đúng thật là không ra gì, hoàn toàn không xứng để làm mẹ.
Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm này, trái tim nguội lạnh của Cố Cẩn mới dần được ấm lại.
Thằng bé mím môi, sự bình tĩnh ở trong đôi mắt của nó đã biến mất, thay vào đó là lưỡng lự và bất lực: “Dì Bình Bình, dì Sở Sở, cháu thật sự là đồ sao chổi sao?”
Tống Bình nghe thằng bé hỏi vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu, giống như bị ai đó cấu vậy, cô ấy vội đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Làm sao có thể, Tiểu Cẩn của dì chú là tiểu phúc tinh, không phải là đồ sao chổi tinh gì đó đâu, cháu đừng có nghe người phụ nữa kia nói bậy bạ.”
“Không phải khi nãy dì Sở Sở của cháu đã nói rồi sao? Người phụ nữ kia mới là đồ sao chổi, lấy ai thì nhà người đó gặp xui xẻo ngay.” Cô ấy cũng không thích nói mấy lời độc ác, nhưng lần này cô ấy thật sự rất không vui và tức giận, người phụ nữ kia mới là đồ sao chổi.
Tống Sở cũng bước tới, đưa tay sờ lên đầu của Cố Cẩn một cách đầy yêu thương: “Đúng, cô ta mới là đồ sao chổi, cháu cũng giống như dì vậy, chúng ta đều là tiểu phúc tinh.”
Cố Cẩn quay đầu lại nhìn cô một cách bán tín bán nghi: “Có thật không ạ?”
Lúc trước ở nhà cha dượng, con gái của cha dượng thường hay mắng thằng bé là sao Tang Môn, còn nói sở dĩ nhà họ Cố bị tụt dốc, ông cố, ông nội và cha bị điều đi cải tạo là do bị khắc với thằng bé.
Đây là vết sẹo mà thằng bé mãi không dám nhớ lại, hôm nay lại bị chính mẹ ruột của mình vạch trần.
Tống Sở cũng cảm thấy rất đau lòng, trước đây cô đã phát hiện ra là Cố Cẩn có hơi bị tự kỷ và trầm cảm, vất vả lắm mới khiến thằng bé trở nên tốt hơn, mà lại bị người phụ nữ kia phá hỏng.
“Tất nhiên là thật rồi, cháu thử tự suy nghĩ xem, lúc nhà họ Cố xảy ra chuyện, có phải mẹ cháu vẫn chưa ly hôn với cha cháu không?” Cô quyết định khai thông thằng bé từ phương diện khác, để thằng bé không mình hoài nghi về bản thân nữa.
Cố Cẩn gật đầu một cái: “Dạ phải.”
“Lúc nhà họ Cố vẫn chưa xảy ra chuyện, mẹ cháu có liên lạc với cha dượng của cháu, sau đó thì mọi người trong nhà bị đâm sau lưng, nên cha cháu và những người khác mới bị điều xuống.”
Tống Sở nói tiếp: “Tiếp đến là hiện tại gia đình mà mẹ cháu được gả vào cũng xảy ra chuyện, vậy nên mẹ cháu mới nhớ tới chìa khóa là cháu, nhớ nhà thỏi vàng của họ Cố, điều này chứng minh mẹ cháu mới là đồ sao chổi.”
“Hơn nữa cháu nghĩ xem, lúc trước ông nội cháu và cha cháu đã sống rất cực khổ ở nông trường, mà chú của cháu thì mãi vẫn không tìm được tin tức của bọn họ.”
“Nhưng sau khi cháu bị đưa tới nông trường, chú của cháu đã nhanh chóng nghe ngóng được tin tức của bọn họ, còn tìm được họ. Cũng vì vậy mà cuộc sống ở nông trường của ông nội, cha cháu, thậm chí là của những người khác đã có sự thay đổi rất lớn, không còn cực khổ như trước nữa, phải không?” Cô lại hỏi.
Cố Cẩn suy nghĩ một chút, rồi vuốt cằm nói: “Dạ phải.”
Tống Sở đặt tay lên và nắm lấy bả vai của thằng bé: “Sau đó cháu cùng bọn dì đi tới huyện nam, dì và chú của cháu vốn dĩ làm việc ở huyện nam, nhưng bởi vì cháu là tiểu phúc tinh, nên bọn dì mới được điều đến tỉnh thành đấy.”
“Ông cố cháu cũng vì gặp được cháu mà có thêm hy vọng và động lực sống, mỗi bữa đều có thể ăn thêm một chén cơm, cơ thể và xương cốt cũng trở nên chắc khỏe hơn nhiều.”
“Cháu còn bầu bạn với dì Bình Bình, mang đến niềm vui cho bọn dì, thế nên cháu không phải sao chổi gì đó đâu, mẹ cháu là vì cuộc sống của bản thân không tốt cho nên giờ mới đổ lên hết người cháu.” Cô còn dùng một phần tinh thần lực để ám chỉ.
Hiện tại Tống Sở đã có thể đoán được là trước đây Lê Hồng Liên và gia đình mà cô ta gả vào hẳn đã không ít lần đứng trước mặt Cố Cẩn và nói thằng bé là đồ sao chổi gì đó.
Điều này rất dễ khắc sâu vào trong lòng đứa trẻ, tạo nên một cái bóng rất lớn.
Vậy nên chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô cũng không hề hối hận gì khi đã làm như vậy.
Với loại người như Lê Hồng Liên, thì cô ta nên bị đưa đi chịu tội thật nhiều, để cho cô ta biết mùi vị đau khổ và kiềm nén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận