Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 566. Tống Sở thực sự là phúc tinh của bọn họ 2

Bởi vì đại đa số thời gian ở nửa tháng tới đều ngâm trong phòng thí nghiệm, thời gian ngủ cũng tương đối ngắn, cô ngủ một giấc này cái là đến tận chiều hôm sau.
Phải đợi kết quả thí nghiệm, không thể rời khỏi viện nghiên cứu, Tống Sở lại bắt tay vào lập một dự án mới.
Bây giờ thuốc kháng sinh ở trong nước cũng rất thiếu thốn, rất nhiều người bởi vì không có được thuốc tốt hơn để dùng, một trận ho khan thì có thể biến thành sưng phổi, cuối cùng càng đưa lại gần đến cái chết.
Tác dụng của thuốc kháng sinh lại còn rất rộng rãi, có thể sử dụng được trong việc điều trị nhiều loại bệnh tật khác nhau.
Trước mắt thuốc kháng sinh được sử dụng phổ biến nhất là penicillin, nhưng bởi vì có tác dụng phụ, cho nên trước khi sử dụng cần thử ở trên da trước.
Hiệu quả so với một số loại thuốc kháng sinh mới đời sau, thời gian thấy hiệu quả cũng phải chậm hơn rất nhiều, hiệu quả cũng kém hơn, hơn nữa phạm vi dùng thuốc cũng có hạn chế.
Cô đã từng tự mình nghiên cứu ra được một loại thuốc kháng sinh mới, có nhiều tác dụng phụ, phạm vi có thể dùng để chữa trị bệnh cũng càng rộng hơn rất nhiều, còn cầm lấy mấy hạng mục giải thưởng lớn trên quốc tế.
Nhưng mà, muốn đời sau chế tạo ra loại thuốc kháng sinh kia, trước mắt còn thấy cũng không có khả năng lớn lắm.
Thực sự là các loại kỹ thuật, dụng cụ phòng thí nghiệm, nguyên liệu chiết suất hiện nay quá lạc hậu, hạn chế quá lớn cho nên không có cách nào có thể có cách điều chế hoàn chỉnh được.
Khỏi phải nói là dụng cụ trong nước, kể cả của các hãng y dược lớn của Âu Mỹ cũng không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của cô.
Cho nên việc Tống Sở muốn làm bây giờ chính là cải tiến lại loại thuốc đó dựa theo tình hình thực tế, để cho nó có thể chế tạo ra được ở trong thời đại ngày nay.
Các loại dược liệu chắc chắn không bằng đời sau, nhưng cũng tuyệt đối có thể trở thành một loại thuốc kháng sinh tốt nhất trên toàn cầu, nhưng mà vấn đề khó khăn cần phải khắc phục vẫn còn rất nhiều.
Vừa hay cô có thể mượn phòng thí nghiệm và tài liệu ở viện nghiên cứu thủ đô này, dựa theo điều kiện của cái thời đại này mà làm cải tiến.
Không có máy vi tính và các thiết bị thí nghiệm phù hợp rất bất tiện, vì vậy Tống Sở lại bắt đầu càng thêm nhớ nhung không dứt về phòng thí nghiệm chuyên dụng đó của mình.
Sau khi cô và Cố Việt tách ra, cũng vẫn chưa vào phòng thí nghiệm đâu.
Tống Sở đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rằng học thần Cố nhà cô, cũng đang ở thủ đô này, có lẽ khoảng cách giữa bọn họ cũng sẽ không quá xa, không chừng còn có thể đi vào được một nửa phòng thí nghiệm của đối phương.
Nghĩ như vậy, cô cũng chỉ làm theo, tâm thần động một cái thật đúng là vào ở một nửa phòng thí nghiệm trong đầu kia của Cố Việt.
Cô bước vào phòng thí nghiệm, Cố Việt đương nhiên là có cảm giác.
Nhưng mà bây giờ anh lại đang làm thí nghiệm với các chuyên gia ở một nơi khác, không thể đi ra đi vào.
Nhưng mà trong lòng anh lại rất kích động và cao hứng, dù sao trên thực tế anh cùng Tống Sở cũng không có cách nào gặp mặt nhau được, hơn nữa tới cả liên lạ cũng không làm được, nhưng mà bây giờ lại có thể gặp mặt ở phòng thí nghiệm trong đầu, cũng có thể giải quyết nỗi khổ tương tư rồi.
Tống Sở thấy Cố Việt không đi vào theo, cô đoán được rằng có lẽ anh cũng đang bận rộn giống vậy, vì vậy cô bắt đầu dùng dụng cụ thiết bị mô phỏng của phòng thí nghiệm, không ngừng cải tiến các loại công thức phân tử thuốc.
Không biết trải qua bao lâu, Cố Việt đột nhiên xuất hiện ở trong phòng thí nghiệm.
Tống Sở làm xong khảo sát ở trong tay, mới ngẩng đầu nhìn anh chào hỏi: "Anh làm xong rồi à?"
Cô Việt bước tới, nói: "Đúng vậy, trước đó vẫn luôn làm thí nghiệm ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ nhín thời gian nghỉ ngơi để bước vào."
“Thật không ngờ tới là phòng thí nghiệm trong đầu hai người chúng ta còn có thể hữu dụng như thế này, như vậy thì chúng ta gặp nhau cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Anh dừng lại ở sau lưng Tống Sở, giơ tay lên bóp vai cho cô.
Có thể nhìn ra được cô ngồi làm việc ở đây chắc hẳn đã lâu.
Tống Sở có chút mệt mỏi, lười biếng dựa vào trên người anh, hưởng thụ sự phục vụ của anh: "Đúng vậy, nhưng chắc chỉ cách một thành phố thôi. Khi chúng ta rời tỉnh chắc chắn sẽ không có cách nào xuất hiện trong không gian phòng thí nghiệm của nhau như bây giờ."
Cố Việt cúi thấp đầu hôn lên tóc cô, nói: "Như vậy đã tốt lắm rồi."
Gần đây ngoài việc làm thí nghiệm và công việc, bình thường trong thời gian nghỉ ngơi, anh cũng rất nhớ Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận