Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 569. Nếu như vậy thì thật tốt quá 1

Tống Sở cố ý để Tống Bình quay về tiết lộ tin tức của mình cho ông Ngụy.
Cô cảm thấy giữa cô và ông Ngụy không cần thiết phải che che giấu giấu, tín nhiệm mới là cây cầu kết nối quan hệ giữa thầy giáo và học trò.
Cô gật đầu cười nói: "Em chủ đạo nghiên cứu một loại thuốc hạ sốt mới, thấy thời gian có hiệu quả ngắn mà tác dụng phụ lại ít, bên trên khá coi trọng, bây giờ đã thí nghiệm thành công bắt đầu lâm sàng rồi."
Chuyện này dã không phải bí mật lớn gì nữa, lúc bắt đầu lâm sàng, không không ít người đã biết chuyện này, cho nên không coi là tiết lộ.
Vẻ mặt Ông Ngụy vui mừng cười hỏi: "Loại thuốc hạ sốt mới này có phải là đã vượt xa trình độ quốc tế không?"
Tống Sở vuốt cằm nói: "Vâng, hiện tại những quốc gia khác còn chưa có loại thuốc hạ sốt nào có hiệu quả tốt và ít tác dụng phụ như này."
Tuy rằng cô muốn thay đổi rất nhiều thứ, nhưng lại là một người có nguyên tắc có tự trọng.
Đừng nói là thành quả nghiên cứu, từ trước tới giờ cô chưa từng lợi dụng những chuyện đã biết từ trước để chiếm lấy và sử dụng trước một bước.
Ví dụ như các công ty dược liệu ở Âu Mỹ sẽ có một loại thuốc hạ nhiệt được đưa ra thị trường trong tương lai, cũng tương đối phù hợp với sức sản xuất và khoa học của bây giờ.
Mà cô lại còn biết đại khái tỷ lệ phương pháp điều chế của loại thuốc giảm nhiệt này, nếu đi trước một bước đưa loại thuốc này ra thị trường thì rất dễ dàng, dù sao hiện tại bên đối phương vẫn là bán thành phẩm.
Thế nhưng những phó thí nghiệm thuốc sinh vật kia đã nghiên cứu loại thuốc giảm nhiệt này đã nhiều năm rồi, nếu như cô làm ra nó trước một bước, vậy thì những nỗ lực và tâm huyết lúc trước đều đổ sông đổ bể.
Cô không muốn làm như vậy, không muốn cướp đoạt tâm huyết và thành quả nghiên cứu của những nhân viên nghiên cứu khác, cô tôn trọng những nỗ lực và công sức của tất cả nhân viên nghiên cứu.
Tất cả những loại thuốc cô nghiên cứu đều là cô đã tự mình nghiên cứu qua hoặc là đã ra thành phẩm, cũng có thể là hiện tại cảm thấy phương diện kia rất cần thiết, cô bèn nghiên cứu một loại thuốc mới lại một lần nữa, cô có năng lực này, cũng có tự tin.
Bởi vậy cô tình nguyện cải tiến thuốc hạ sốt do mình đã từng nghiên cứu qua, dù cho sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở, nhưng cô cũng không muốn lấy của người khác.
Ông Ngụy vui vẻ kiêu ngạo đồng thời lại có chút tiếc nuối, ông ấy thở dài, "Chỉ tiếc em không có cách nào phát biểu luận văn về loại thuốc hạ sốt này trên tạp chí《 Sinh vật quốc tế 》, và xin đăng kí độc quyền."
Nếu như làm như vậy, một khi làm như vậy có thể sẽ bị gán cho tội danh chống phá chủ nghĩa tư sản, cho nên tuy rằng ông ấy tiếc nuối, nhưng cũng không muốn học trò phải chịu đả kích này.
Nếu không học trò của ông nhất định có thể dựa vào loại thuốc này mà trở nên nổi tiếng trong giới điều chế thuốc sinh vật quốc tế, còn có thể giao lưu đối thoại với những chuyên gia đứng đầu về phương diện này.
Tống Sở biết suy nghĩ của thầy mình, trước đây rất nhiều người từ nước ngoài về đều bị gán cho tội danh chống phá chủ nghĩa tư sản rồi bị đày đi cải tạo, thầy giáo chính là một trong số đó, cô muốn viết một bài luận văn đóng góp cho tạp chí uy tin ở nước ngoài, trước mặt vẫn chưa thực hiện được.
Gửi qua bưu điện sợ là không thể gửi được, nếu như bị người ta cố ý dùng lý do này tới gây chuyện, cô cũng sẽ rất phiền phức.
Về phần xin đăng kí bản quyền cũng giống như vậy, hiện giờ ở trong nước còn chưa có khái niệm xin đăng kí bản quyền, càng không có luật pháp nào quy định về vấn đề này, càng không có cơ cấu làm đơn như vậy.
Tình huống giống như vậy, bình thường có thể xin đăng kí bản quyền từ cơ quan có thẩm quyền ở Âu Mỹ, những chứng nhận đó sẽ được toàn thế giới công nhận, xâm quyền hay là chuyện gì khác đều có thể trực tiếp lên tòa án cáo trạng.
Nhưng tình hình hiện tại trong nước, các cô cũng không cách nào đi xin.
Tống Sở nhìn dáng vẻ tiếc nuối của thầy giáo, cười an ủi: "Thầy à, chuyện này chẳng qua chỉ là thời gian ngắn mà thôi, sang năm không chừng luận văn mới của em có thể lên lên 《 Sinh vật quốc tế 》đấy."
Bây giờ là tháng 7, qua ba tháng nữa bè lũ kia đã bị phá tan rồi, cuộc chiến mười năm cũng kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận