Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 573. Xảy ra vấn đề

Đối với cái kết quả này, đám người viện trưởng Kiều đều không có ý kiến gì, dù sao chỉ cần Tống Sở, người trong cuộc này vui vẻ là được.
Hà Chính thì lại càng không có ý kiến, cảm thấy mình cũng sắp mở cờ trong bụng rồi.
Chẳng qua là bốn người còn lại khác không được chọn cũng có chút mất hứng, một người có tính cách tương đối ngay thẳng trong đó không kìm lòng được.
Cậu ta nhìn về phía Tống Sở vừa thẳng thừng lại vừa khó hiểu hỏi: "Nghiên cứu viên Tống, cô có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại không trúng tuyển có được không?"
Tống Sở liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra nghi vấn của bốn người bọn họ, vì vậy trả lời: "Bởi vì làm trợ lý của tôi, Hà Chính thích hợp hơn."
Cô bước đến trước nơi thí nghiệm, nói: "Khi thí nghiệm được tiến hành đến bước thứ ba, tôi đã yêu cầu mọi người dung hợp chất lỏng, nhưng biểu hiện của bốn người các người tỏ ra quá mức cẩn thận, mất không ít thời gian. Chỉ có Hà Chính xem như là đang làm đối phó với một thứ thí nghiệm bình thường, tiết kiệm được gấp đôi thời gian so với các người."
"Còn có ở bước thứ năm..." Tống Sở lại nói một chút về vấn đề riêng của từng người một, cũng dùng Hà Chính để so sánh.
Cô nhìn vừa ý Hà Chính làm trợ lý, ngoại trừ việc cảm thấy thích hợp ra, dĩ nhiên là đối phương cũng có chỗ mà cô tán thưởng và công nhận.
Sau khi chờ Tống Sở nói xong lý do, bốn người trước đó trong lòng một mực không phục, trong nháy mắt cũng thỏa mãn.
Hóa ra bọn họ thua ở rất nhiều chi tiết nhỏ như vậy, cũng không tính là oan uổng.
Nhưng mà lúc này cũng nảy sinh một chút sự khâm phục đối với Tống Sở, ai mà có thể ngờ tới việc cô từ lúc bắt đầu thí nghiệm đến lúc kết thúc, không chỉ chỉ có thể vừa làm thí nghiệm đảm bảo không tệ, còn vừa phải quan sát bọn họ, năng lực một người làm hai việc cùng lúc này cũng quá mạnh mẽ.
Khó trách lại là thiên tài chế thuốc của sở nghiên cứu bọn họ, thật đúng là danh bất hư truyền.
Vì vậy Hà Chính lập tức ở lại làm trợ lý của Tống Sở, sau khi những người trong sở nghiên cứu biết chuyện thì từng người một đều hâm mộ không ngớt.
Một khoản thời gian sau, Tống Sở dẫn theo Hà Chính đi làm chuẩn bị nghiên cứu giai đoạn đầu của thuốc tiêu viêm, ba người viện trưởng Kiều lập tức bắt đầu bắt tay nghiên cứu thuốc hạ sốt cho người lớn.
Tháng 8, cùng với đám người viện trưởng Kiều đi một chuyến đến thủ đô, hiệu quả của thí nghiệm lâm sàng rất tốt, tin tức về thuốc hạ sốt khẩn cấp cũng được truyền ra ngoài rộng rãi, phản hồi cũng rất tốt.
Sau khi ở lại ba ngày, các cô lại trở về thành phố Nam.
Ngày hôm nay,Tống Sở đi đến làm việc trong phòng thí nghiệm như thường lệ.
Nhưng lúc cô đi lấy tài liệu trong két sắt, lại phát hiện có điều gì đó không đúng.
Xưa này cô đều có một thói quen để tài liệu, sẽ bỏ vào không quá gọn gàng, mà là sẽ cố tình đem các trang 3, 7, 9 ra một góc nhỏ, người bình thường thì sẽ không để ý tới.
Cũng là vì đề phòng có người động vào văn kiện tài liệu của cô.
Nhưng lúc này, tài liệu trong két sắt để ở bên trong đều rất gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ đã có người động vào.
Cô không có cầm tài liệu ra, mà là nói với Hà Chính, người đã chuẩn bị làm xong: "Cậu đi mời mấy người viện trưởng Kiều tới đây đi."
Bởi vì phòng thí nghiệm này có trang thiết bị đầy đủ nhất, hơn nữa để thuận tiện cho việc trao đổi, cho nên các hạng mục thí nghiệm của cô và mấy người viện trưởng Kiều ở chỗ này đều là tách ra tiến hành riêng.
Hơn nữa hạng mục thuốc hạ sốt này, cô cũng không có chuẩn bị tránh mấy người viện trưởng Kiều mà làm một mình.
Lúc này ba người viện trưởng Kiều đang họp, nghiên cứu thảo luận về các hạng mục tiếp theo khác mà sở đang chuẩn bị muốn khai triển, cũng như vấn đề đào tạo nhân tài.
Nghe được Hà Chính tới nói Tống Sở xin mời, bọn họ đều có chút khó hiểu, nhưng mà bọn họ lại không trì hoãn, tan họp lập tức chủ động đi đến phòng thí nghiệm.
Viện trưởng Kiều dẫn đầu mở miệng nói trước: "Tiểu Tống, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Sau khi Tống Sở nhìn thấy cửa phòng thí nghiệm đóng lại, lúc này mới chỉ chỉ két sắt nói với mấy người bọn họ: "Văn kiện tôi khóa ở bên trong đã bị người động vào."
“Hả!” Mấy người viện trưởng Kiều đều sửng sốt không thôi, vội vàng hỏi: “Cái gì? Bị người động vào sao? Có bị trộm không?
Tống Sở giải thích: "Văn kiện vẫn còn ở đó, nhưng mà tôi lần nào cũng đều có một thói quen đặc biệt để văn kiện. Hôm nay lúc lấy ra, lại phát hiện có gì đó không đúng, cho nên chắc chắn là có người động vào."
"Tôi nghi ngờ rằng các văn kiện trong phòng thí nghiệm của chúng ta có thể bị người chụp ảnh các loại."
Cô nói như vậy, sắc mặt của mấy người viện trưởng Kiều đều thay đổi, nói: "Nếu là như vậy thì sẽ rất phiền phức."
Viện trưởng Kiều cũng vội vàng mở ra một chiếc két sắt khác, nhìn thử tài liệu bên trong.
Tài liệu văn kiện thì lại là vẫn còn ở đó, nhưng đúng thật là có vấn đề.
Ngày hôm qua lúc viện trưởng Kiều bỏ tài liệu nghiên cứu vào trong két sắt, thậm chí ông ấy còn bỏ một cặp mắt kính công việc của mình vào cùng.
Nếu không phải Tống Sở nhắc nhở, hôm nay lúc ông ấy lấy tài liệu cũng sẽ không để ý tới những chuyện này.
Bây giờ lại phát hiện vị trí của mắt kính không đúng, ông ấy có ấn tượng là cùng nhét túi văn kiện vào két sắt cùng nhau, cho nên mắt kính chắc hẳn phải nằm ở trên văn kiện mới đúng.
Nhưng lúc này mắt kính lại nằm kẹp giữa túi đựng tài liệu và két sắt, rõ ràng giống như là có người lấy văn kiện rồi sau đó không để ý trả lại vị trí cũ nên mới tạo râ tình huống này.
Ông ấy trầm mặt kể lại những gì mình đã phát hiện.
Vẻ mặt của mấy người Quan Hải Thanh cũng thay đổi theo: "Nếu là như vậy, không chỉ tài liệu hạng mục thuốc mới của Tiểu Tống Sở bị lấy trộm, mà tài liệu hạng mục thuốc hạ sốt mới của chúng tôi cũng bị đánh cắp."
Trên căn bản thuốc hạ sốt khẩn cấp ban đầu của bọn họ cộng thêm một số chỉ dẫn của Tống Sở, họ đã tìm ra được phương pháp cải tiến thuốc hạ sốt cho người lớn, trong tài liệu cũng ghi chép hơn phân nửa những thứ ấy.
Nếu như phần tài liệu này bị trộm, cầm đến trong tay của những chuyên gia am hiểu dược lý, như vậy loại thuốc hạ sốt của bọn họ rất có thể sẽ bị người khác nghiên cứu chế tạo ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận