Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 591. Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước 2

Với địa vị và mạng lưới quen biết của ông ta, cộng thêm dựa vào học vấn thực sự của Tống Sở, là có thể trực tiếp học bổ túc lấy được bằng chính quy thậm chí là trình độ học vấn nghiên cứu sinh cũng không là vấn đề.
Dù sao tình sẽ được xử lý theo tình huống đặc biệt, ông ta cũng không phải đưa Tống Sở đi cửa sau, chờ đến lúc đó cô một lần nữa vượt qua tất cả kỳ thi các môn học mà cô tham gia thì sẽ nhận được giấy chứng nhận.
Lần này Tống sở đến thủ đô vốn chỉ muốn nói thử với thầy chuyện xin bản quyền và chuyện lấy tuyến sản xuất, nhưng bây giờ cô lại phải nói về những gì cô dự định trong tương lai.
Cô nhún nhún vai nói đúng sự thật: “Thầy, cháu không hề muốn thi chuyên ngành dược phẩm sinh học của đại học Thanh Hoa, cháu muốn thi sinh vật thực vật học của đại học nông nghiệp.”
Ông Ngụy trợn to hai mắt, một dáng vẻ không thể tin được nhìn cô hỏi: “Chú có nghe nhầm hay không vậy?”
Tống Sở bất đắc dĩ nói: “Không có, cháu nói cháu muốn thi và đại học nông nghiệp.”
“Cháu, cháu muốn chọc chú tức chết à!” Trái tim của ông Ngụy đột nhiên phập phồng không ổn định rất lớn: “Cháu có thiên phú và năng lực trên phương diện dược phẩm sinh học như vậy, cháu sao lại nghĩ ra chuyện như vậy, phải chạy đi thi vào đại học nông nghiệp gì đó hả?”
Ông ta thật sự không hiểu nỗi.
Đừng nói ông Ngụy không hiểu nỗi, đến những người khác đang ở chỗ này cũng đều ngây người, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi suy nghĩ của Tống Sở.
Có điều là nhìn thấy ông Ngụy tức giận như thế này, mọi người đều không dám mở lời, tất cả chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tống Sở, nhìn xem cô sẽ nói như thế nào.
Tống Sở đưa ta đỡ ông Ngụy: “Thầy, chú tuổi cũng đã cao, sao lại bực tức dữ như vậy chứ?”
Ông Ngụy trợn mắt không có chút uy lực gì mà nhìn cô một cái nói: “Còn không phải là do cháu chọc chú tức giận à.”
Học trò mà ông ta hài lòng nhất lại đột nhiên không làm dược phẩm sinh học nữa, thật lạ là ông ta có thể chấp nhận điều này, nhưng lại miễn cưỡng trách mắng cô.
“Việc cháu thi vào đại học nông nghiệp cũng không phải là cháu sẽ không làm dược phẩm sinh học nữa, cháu thật sự thì cũng là vì để có thể phục vụ cho việc điều chế thuốc sinh vật tốt hơn, cháu cũng đã nghĩ qua chỉ muốn nghiên cứu sinh học và thực vật.”
Ông Ngụy không hiểu nhìn cô: “Thi vào đại học nông nghiệp để làm nghiên cứu thực vật, làm sao phục vụ cho điều chế thuốc sinh vật tốt hơn được? Cháu nói rõ cho chú nghe nào.”
Ông ta luôn luôn là một người sáng suốt, cho nên cũng sẽ không có cưỡng ép hay can thiệp vào lựa chọn và sự phát triển của học sinh.
Nhưng năng lực và thiên phú mà Tống Sở bộc lộ ra trên phương diện điều chế thuốc sinh vật thật sự là quá giỏi, nếu không làm lĩnh vực này thì thật sự quá lãng phí, ông ta không có cách nào mà để mặc không quan tâm được.
Tống Sở có tính tình gì ông ta vẫn rất hiểu rõ, sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn như vậy, ông ta nguyện ý lắng nghe lời giải thích của cô.
Tống Sở lập tức nói ra suy nghĩ của mình và của anh cả Cố, tiếp tục nói: “Với lĩnh vực khai thác nguyên liệu để điều chế thuốc sinh vật, chúng ta vẫn còn quá lạc hậu, cháu muốn làm thật tốt công việc ở hậu phương, không muốn lại bị nước ngoài chèn ép ở lĩnh vực này, cái gì cũng phải nhập khẩu hang của bọn họ.”
“Cho nên con mới muốn có thể được đào tạo về dược liệu thực vật nhiều hơn, tự mình thành lập ra một phòng thí nghiệm chiết xuất ra nguyên liệu, trong tương lai sẽ phục vụ cho việc điều chế thuốc sinh vật.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa cháu cảm giác thấy mình ở phương diện điều chế thuốc sinh vật đã không còn tạo ra đột phá nữa, còn không bằng chuyển nghề thử xem sao.”
Lời này là lời cô nói thật, thật sự đã đến nút cổ chai rồi.
Ông Ngụy không nghĩ đến Tống Sở lại xảy ra loại chuyện như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì cho tốt, vui vẻ yên tâm khổ sở ngũ vị tạp trần.
Việc chiết xuất nguyên liệu ở trong nước quả thật còn quá lạc hậu, đại đa số đều dựa vào việc nhập khẩu, đặc biệt là một ít nguyên liệu thuốc đắt tiền, kỹ thuật bên này căn bản không thể chiết xuất ra được, hiểu biết về nguyên liệu cũng không đủ.
Việc này cũng sẽ trở thành một nhân tố quan trọng hạn chế sự phát triển của ngành điều chế thuốc sinh vật, không nghĩ đến Tống Sở lại có thể hiểu rõ ngay lập tức, lại còn muốn cố gắng làm, muốn thử phá vỡ nguyên tắc trước đây.
Ông ta đột nhiên có loại cảm giác đang trò chuyện với thầy của mình, một lát sau ông ta mới nặng nề thở dài nói: “Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cháu rất giỏi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận