Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 600. Khoe cháu dâu 1

Tống Sở trước nói về tình hình gần đây, sau đó một già một trẻ lại thảo luận hiện trạng kinh tế.
Ông nội Cố đã hỏi Tống Sở không ít vấn đề, cô cũng đưa ra cách nhìn và ý kiến của mình, khiến ông có một loại cảm giác như mây mù sắp được vén lên vậy.
Ông ấy không nhịn được hỏi: "Tiểu Tống, cháu xác định phải tiếp tục đi nghiên cứu khoa học à? Có muốn cân nhắc đến phòng kinh tế của thủ đô không?"
Ông phát hiện Tống Sở là một nhân tài trong xây dựng kinh tế, cách nhìn độc đáo và các loại ý kiến quả thực quá được luôn.
Thành tích mà Tống Sở làm ra ở huyện nam, ông ấy cũng được nhìn thấy tận mắt, cho nên đối với năng lực ở phương diện này của cô ông cực kỳ công nhận và xem trọng.
Nhân tài trước mắt như vậy, cũng là người mà bọn họ cực kỳ cần.
Tống Sở cười đáp: "Cám ơn ý tốt của ông nội Cố ạ, cháu cảm thấy mình vẫn hợp làm nghiên cứu khoa học hơn."
Sau đó mang chuyện cô định thi vào Đại học Nông nghiệp, muốn mở phòng thí nghiệm nói sơ qua.
Sau khi ông nội Cố nghe xong thấy khá tiếc nuối: "Haiz, thế thì thật là đáng tiếc quá."
Trùng hợp lúc này cha Cố tiến vào, đồng thời bên cạnh ông ấy còn có một già một trẻ, người già ấy mở miệng hỏi: "Cái gì đáng tiếc quá?"
Cụ ông Cố nhìn thấy người tới cũng không kinh ngạc lắm, "Tôi nói với bạn gái của Việt nhà tôi, nó không tới phòng kinh tế của thủ đô quá đáng tiếc luôn."
"Tiểu Tống, ông giới thiệu với con một chút, đây là Quý Hoằng Quốc, bạn tốt của ông, cháu có thể gọi thẳng ông ấy là ông nội Quý."
"Đây là cháu trai của ông ấy, Quý Hải Phong." Ông nội Cố giới thiệu trước với Tống Sở.
Sau đó mới giới thiệu với bạn tốt: "Đây là Tống Sở, đối tượng của Việt nhà tôi."
Cụ ông Quý kinh ngạc không thôi, ông không ngờ tới Cố Việt thế mà đã có bạn gái rồi, quan trọng là xem bộ dạng của ông Cố còn rất coi trọng.
Vẻ mặt ông ấy biến đổi, trở nên thu liễm rất lẹ.
Tống Sở thân là người nhỏ, đương nhiên phải chào hỏi trước, "Ông nội Quý ạ!"
"Chào chú Cố ạ!" Nói với cha Cố.
"Chào đồng chí Quý!" Nói với Quý Hải Phong.
Ông cụ Quý gật đầu cười với cô: "Chào đồng chí Tống!"
"Nay tôi không biết ông đang tiếp đãi cháu dâu, nếu không thì không tới đây quấy rầy rồi." Ông ấy mang theo vài phần có lỗi nói với ông cụ Cố.
Ông ấy cũng chỉ là nghe hôm nay ông Cố nghỉ ngơi ở nhà, bấy giờ mới dẫn cháu trai qua thăm hỏi một chút.
Nhìn thấy Tống Sở và sự xem trọng ông cố dành cho cô, ông ấy đã phản ứng lại ngay, thế này là bạn tốt cố ý dành thời gian ra để tiếp đón đây mà.
Ông cụ Cố cười vẫy tay, "Không sao, Tiểu Tống cũng không phải người ngoài, mọi người đến vừa đúng lúc, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Ông c Quý cũng không già mồm, "Được, thế bọn tôi tiện ké bữa cơm vậy."
"Mới vừa rồi ông muốn bảo Tiểu Tống vào phòng kinh tế thủ đô à?" Sau khi ngồi xuống, ông mở miệng hỏi.
Cháu trai của ông hiện tại cũng đang ở thủ đô làm việc trong phòng kinh tế, còn là chủ nhiệm.
Quý Hải Phong cũng rất bất ngờ với việc này, nhà họ Cố và nhà họ Quý là quan hệ nhiều đời, anh ta ít nhiều gì cũng coi như là hiểu ông cụ Cố, không thể nào bởi vì Tống Sở là cháu dâu tương lai của ông ấy mà muốn sắp xếp cho cô đến phòng kinh tế làm việc.
Ông cụ Cố cười, mang thành tích Tống Sở xây xưởng ở huyện nam, ở hội chợ xuất nhập khẩu, cho tới một phần nội dung của cuộc thảo luận ban nãy nói ra.
"Tôi cảm thấy con bé khá có thiên phú ở phương diện này, đáng tiếc nó lại muốn làm nghiên cứu khoa học, cho nên tôi mới thấy đáng tiếc."
Nghe xong lời mà ông cụ Cố nói, cả ông cụ Quý và Quý Hải Phong đều một lần nữa kinh ngạc không thôi, rõ ràng là không ngờ được cô gái trông tuổi còn trẻ như vầy lại có bản lĩnh như vậy.
Trước không nói đến việc xây xưởng trong huyện đã làm kinh tế nơi đây sôi nổi, lại có thể xúc tiến đàm phán được nhiều đơn xuất khẩu như vậy, điều này cho thấy năng lực chắc chắn không tầm thường.
Chuyện ở hội chợ xuất nhập khẩu năm ngoái, ít nhiều gì Quý Hải Phong cũng nghe được một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận