Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 604. Cũng nhờ có con 1

Nhắc đến chuyện này, Tống Hữu Phúc cười tươi rạng rỡ.
"Vẫn tốt lắm, công việc cực kỳ vừa ý, tháng trước cha còn được đề cử chức tổ trưởng."
Từ lúc đến nhà máy cơ giới làm việc, ông ấy cảm thấy bản thân mình đã thực hiện được giá trị cuộc sống, làm việc vô cùng vui vẻ và có sức lực.
Tống Sở cười nói: "Vậy là ba giỏi quá luôn."
Tống Hữu Phúc được khen như, gương mặt có tuổi hiếm thấy đỏ lên, "Cũng bình thường thôi, mẹ con còn giỏi hơn, đã là chủ nhiệm của bộ phận thiết kế sản xuất mới gì đó trong xưởng trang phục rồi đó."
"Cha và mẹ đều giỏi cả, xem ra hai người làm việc rất vui vẻ." Tống Sở phát hiện cha mẹ mình trông có vẻ không chỉ không già đi, trái lại giống như đã trẻ ra thêm mấy tuổi vậy, chắc là có liên quan đến công việc cùng với sinh hoạt như ý.
Tống Hữu Phúc gật đầu: "Công việc này cả cha với mẹ đều rất thích, cha có thể làm tổ trưởng cũng là nhờ có con đó."
Tống Sở ngạc nhiên hỏi: "Nhờ có con?"
Nhưng cô chưa từng chào hỏi với xưởng trưởng của xưởng đồ dùng trong nhà, nhờ đối phương đặc biệt quan tâm cha mình bao giờ.
"Chẳng phải lúc trước con đã đưa cha không ít bản vẽ đồ nội thất đó sao, sau khi cha đến xưởng đã nói chuyện với chủ nhiệm phân xưởng, đưa cho người ta xem."
Tống Hữu Phúc tiếp tục nói: "Người ta bảo cha làm ra trước, sau khi ba hoàn thành rồi, chủ nhiệm bọn họ đều thấy rất quả quan."
"Quả nhiên, xưởng đồ nội thất mang ra bán phát hiện người mua cũng rất thích, đặc biệt là tủ quần áo cửa kéo đẩy và bàn ghế gấp, chỉ một lúc đã được đặt rất nhiều, gần đây mọi người đang phải khẩn trương làm cho kịp đấy."
Cũng vì chuyện này, nhân duyên của ông ấy ở trong phân xưởng cũng bắt đầu trở nên tốt hơn, không ít thợ mộc trong xưởng đến thỉnh giáo với ông.
Điều này khiến ông ấy cảm thấy rất có cảm giác thành tựu và tự hào, về thôn không chỉ có hai người anh trai của ông, ngay cả chị dâu ba cũng khen nữa.
Tống Sở bật cười: "Hóa ra là vì bản vẽ đồ nội thất."
"Nhưng mà cũng khẳng định là kỹ thuật của cha vượt trội, mới có thể tạo ra chúng từ bản vẽ của con, cho nên chuyện thăng chức tổ trưởng, quan trọng nhất vẫn là dựa vào nỗ lực của bản thân cha mà." Cô biết cha nhà mình thích nhất là được khen đấy.
Đúng luôn, gương mặt của Tống Hữu Phúc cười như hoa nở, "Kỹ thuật hiện tại của cha thực ra cũng khá được, trong xưởng cũng được coi như đang xếp ở đầu, sau này cha cũng học tập mẹ con, coi coi có thể làm chủ nhiệm hay không."
Tống Sở: "..." Không, cha chắc không được đâu.
Đừng thấy mẹ cô đanh đá vậy, thế nhưng kỹ năng giao tiếp không hề thấp đâu, EQ cũng rất cao, thêm nữa cực kỳ biết giải quyết sự việc, vả lại nghiêm túc học chữ trong lớp xóa nạn mù chữ, còn học xem bản thiết kế, tự học kiến thức về thiết kế nữa.
Có thể lên làm chủ nhiệm của bộ phận thiết kế mới, ngoại trừ bản thân có thiên phú và năng lực trong phương diện thiết kế ra, chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan với việc giao tiếp tốt.
Cha của cô chính là kiểu người vùi đầu vô làm việc, xong rồi còn là kiểu thường hay thích chém gió, EQ và kỹ năng giao tiếp đều không cao, muốn làm chủ nhiệm vẫn còn cách xa lắm.
Dĩ nhiên, có đôi khi chịu khó cố gắng cũng sẽ có hồi báo, có lãnh đạo xưởng thích kiểu người thành thật như cha cô, vẫn còn có chút cơ hội.
Cơ mà trước mắt cô chắc chắn không thể dội nước đá được, vì vậy cười cổ vũ nói: "Cha rất có tinh thần hăng hái, con rất có niềm tin vào cha, cha hãy tiếp tục cố gắng nha."
"Được thôi, cha nhất định nghiêm túc cố gắng, không làm con mất mặt." Tống Hữu Phúc được con gái cổ vũ, vui sướng cực kỳ.
Con gái cũng tin tưởng ông, vậy xem ra ông vẫn có khả năng làm chủ nhiệm rồi.
Hai người đang nói chuyện thì anh ba Tống và chị dâu ba Tống cũng đã tới.
"Sở Sở, cuối cùng con cũng về rồi." Chị dâu ba Tống hô một tiếng với Tống Hữu Phúc xong liền ngồi xuống bên cạnh Tống Sở, thân thiết khoác tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận