Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 629. Có thù với anh? 2

Sau khi Cố Việt ngồi xuống, Tống Sở cười nói: "Tên ngu xuẩn này có thù với anh?"
"Quan hệ nhà anh ta với nhà anh từ lâu đã không được tốt, mà từ nhỏ đến lớn cho dù anh làm cái gì cũng tốt hơn anh ta, cho nên gặp nhau là anh ta sẽ thích độc miệng." Cố Việt nhún vai.
Đối với người ngu ngốc như vậy, vặn lại cãi lộn mới đúng thật là mất giá.
"Xong rồi anh em tốt của anh ta, vừa hay là con riêng của mẹ anh, cho nên bọn họ trước nay luôn thấy anh rất không vừa mắt." Anh lại bổ sung thêm một câu.
Bây giờ anh đã có thể thật thản nhiên mà nhắc đến người phụ nữ kia rồi, dù sao hiện tại bà ta đối với anh và anh trai mà nói, cũng chỉ là một xưng hô mà thôi.
Với câu nói phía sau này Tống Sở khựng lại một chút, "Anh không để ý tới hắn là đúng đấy, tính tính của loại người này, có thể tự nhảy vào chỗ chết ấy."
Vậy nên mới nói học thần Cố nhà cô chính là đối thủ mọi nhà, kiểu con nhà người ta thường xuyên được nhắc tới.
Bao Hải với người anh em tốt gì đó kia, đoán chừng thường xuyên bị người lớn so sánh với học thần Cố để giáo dục tiêu cực, cũng khó trách tên Bao Hải này nhìn anh không thuận mắt đến như thế.
Cố Việt cười nhẹ: "Này là chắc chắn rồi."
"Hắn là người nào? Sao lại chạy đến tìm Jonas?" Tống Sở có chút tò mò hỏi.
Nhìn Bao Hải và người đàn ông phía sau giống như là thư của anh ta đó, cùng với mấy người còn lại không phải là một phe.
Cố Việt đáp lời: "Người dẫn đầu tên là Quốc Kiến Quân, là xưởng trưởng của nhà máy lớn nhất thủ đô, lần này chắc chắn là muốn tìm Jonas mua dây chuyền sản xuất, hoặc là bàn chuyện hợp tác làm ăn."
"Về phần Bao Hải, anh nghe nói anh ta đã mở một công ty quần áo, nên chắc là muốn tìm Jonas mua thiết bị."
Tống Sở nhướng mày, "Tốc độ của tên Bao Hải này cũng rất nhanh đó nha."
Đây mới mở cửa chưa được mấy tháng, công ty đã thành lập rồi, mặc dù người trông có vẻ hơi ngu xuẩn, nhưng hành động thì lại so được với thủy triều đấy.
Cố Việt nói: "Có người nghĩ cho anh ta thôi, mục đích chính bọn họ mở công ty là kiếm tiền."
"Ừm, em đoán cũng là vì kiếm tiền."
Tống Sở vừa nhìn đã cảm thấy tên Bao Hải này không giống kiểu người làm kinh doanh, nhưng mà có người trong nhà dựa vào, bây giờ lại mới mở cửa, doanh nghiệp tư nhân chỉ cần không làm bậy, ông tổng không phải là tên ngốc, cơ bản đều là người có thể kiếm tiền.
"Anh nói xem, một lát nữa nếu như hắn nhìn thấy Jonas cố ý đi xuống gặp mặt với chúng ta, liệu có giống như ăn phải cục khó chịu không?" Cô sẽ không quên đâu, cái thằng oắt kia mới nãy đã châm chọc học thần Cố nhà cô thế nào.
Cố Việt cười nói: "Chắc chắn, đoán là một lát nữa sắc mặt của anh ta sẽ rất khó coi."
Hai người ở bên này nói chuyện, đám người Quốc Kiến Quân đứng trước quầy lễ tân nói hết lời, còn lấy cả thẻ công tác các thứ ra, thêm Bao Hải gọi một cuộc cho một quản lý của khách sạn, quầy lễ tân mới bấm số máy riêng phòng của Jonas.
Đem nguyện vọng muốn được chào hỏi của đám người Quốc Kiến Quân truyền đạt một lúc, người trước quầy mới cúp điện thoại.
Cô ấy nói với mấy người: "Ngại quá, vị khách nước ngoài ấy đã có hẹn với người khác rồi, cho nên không có thời gian gặp mặt mọi người."
Đây là khách sạn của nhà nước, chủ yếu là để đón tiếp khách nước ngoài, cho nên có quầy lễ tân biết trao đổi bằng tiếng anh.
Quốc Kiến Quân thở dài một hơi, "Được rồi, vậy cám ơn cô."
Kết quả này cũng nằm trong dự tính của ông ta, từ đêm hôm qua đến sáng nay, ông ta nghe nói không ít người cũng muốn đến chào hỏi hẹn gặp, nhưng mà đều bị đối phương từ chối cả.
Cũng không biết ai đã hẹn gặp thành công, thật là có chút ngưỡng mộ.
Bao Hải nhíu mày, "Mấy tên nước ngoài này thật là khó hẹn."
"Trong tay người ta có kỹ thuật, đương nhiên muốn thế nào thì là thế ấy."
Quốc Kiến Quân tiếp tục nói: "Đi thôi, ngồi đại sảnh đợi tiếp, xem có thể gặp được đám người của ngài Jonas xuống không, sau đó chúng ta tìm cơ hội hẹn một thời gian gặp mặt."
Bao Hải không mấy vui vẻ, nhưng công ty quần áo của hắn đang phải đợi thiết bị, chỉ có thể gật đầu: "Thôi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận