Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 630. Làm như anh ta không nhìn ra vậy? 1

Quốc Kiến Quân cũng không dám bảo vị Cố Việt này đi qua bên kia, mà là ngồi vào ghế sa lon ở phía đối diện.
Khoảng chừng qua hết mười phút đồng hồ không đến, ba người ngoại quốc mới xuất hiện ở phòng khách.
“Xưởng trưởng, người ở bên trong kia chính là ngài Kiều Nạp Tư.” Thư ký nói với Quốc Kiến Quân, anh ta cố ý nhìn qua tấm hình của người nước ngoài này.
Quốc Kiến Quân giật mình một cái, lập tức nở ra một nụ cười rồi đi lên lầu.
Sau đó, mấy người chỉ nhìn thấy thương nhân nước ngoài mà bọn họ không có hẹn đến, chủ động đi đến trước mặt Cố Việt.
Mặc dù trong miệng nói gì bọn họ nghe không hiểu được, nhưng nhìn ra được là cực kỳ thân thiết với Cố Việt, còn tương đối nhiệt tình.
Bao Hải thấy vậy cũng phản ứng lại, vốn dĩ Cố Việt thật sự đã hẹn những thương nhân nước ngoài này, anh ta nhớ đến những lời mới vừa rồi châm chọc đối phương, bây giờ cảm thấy nóng hừng hực, sắc mặt vừa nặng nề vừa xấu xa.
Bên kia Kiều Nạp Tư nhìn thấy Cố Việt, chủ động tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
“Cố Việt, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu!” Anh ta tiến lên chủ động bắt tay một cái với Cố Việt.
Hiển nhiên anh ta vẫn biết rõ quy tắc xã giao ở nơi này.
Cố Việt bắt tay với anh ta một cái rồi nói: “Chúng tôi cũng vừa mới đến không bao lâu, bây giờ còn chưa đến mười giờ mà.”
Kiều Nạp Tư cười cười, sau đó nhìn thấy Tống Sở, mắt lập tức sáng rực lên: “Tống Sở, đã lâu không gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn.”
Ấn tượng của anh ta về Tống Sở thì vô cùng tốt, xinh đẹp lại còn thông minh.
Tống Sở bắt tay một cái với anh ta: “Kiều Nạp Tư đã lâu không gặp, anh cũng càng ngày càng đẹp trai hơn.”
Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng Kiều Nạp Tư lại thật sự bảo dưỡng rất tốt, vóc người cũng không biến dạng, nhìn một cái chính là một người đàn ông lớn tuổi đẹp trai.
“Ha ha, cảm ơn sự khích lệ của cô.”
Sau đó anh ta chỉ sang một người nhìn qua cũng hơn bốn mươi tuổi giống vậy, người đàn ông đeo mắt kính tương đối lịch sự nói: “Tống Sở, vị này chính là người bạn làm chuyên gia điều chế thuốc sinh vật Jacques của tôi, các người có lẽ sẽ có thể có đề tài trò chuyện.”
Lần này Cố Việt liên lạc cho anh ta, nhấn mạnh điểm chính là hy vọng anh ta có thể dẫn người bạn là chuyên gia điều chế thuốc sinh vật tại cuộc thi đấu ở công ty An Đặc của mình đến đây, cùng nhau đến làm khách ở thủ đô, anh ta lập tức đoán ra có thể là do Tống Sở muốn gặp mặt.
Có điều là vì để có thể nói chuyện chuyển nhượng kỹ thuật đó với Cố Việt, anh ta lập tức lừa bịp các loại với bạn của mình, rồi lôi kéo cùng đi.
“Chào ngài, Jacques, rất vui được gặp ngài!” Tống Sở cười chào hỏi trước.
Tiếng Anh của Jacques tương đối tốt: “Xin chào cô Tống xinh đạp, cô có thể trực tiếp gọi tôi Jacques là được.”
Tống Sở nghe thấy tên của anh ta, là lập tức đoán ra anh ta chắc hẳn là người Pháp, vì vậy dùng tiếng Pháp nói một câu: “Được, ngài Jacques.”
Hai mắt của Jacques sáng lên: “Cô Tống, cô còn biết nói tiếng Pháp nữa à?”
Bên này chắc hẳn rất ít người nói tiếng Pháp, không nghĩ đến một chút thì anh ta đã gặp được,
Tống Sở cười nói: “Ừ, tôi biết nói tiếng Pháp.”
“Vậy thì thật sự là quá tốt rồi, tôi sẽ đổi thói quen dùng tiếng Pháp để trao đổi, tôi nghe Kiều Nạp Tư nói cô cũng là học sinh học điều chế thuốc sinh vật à?” Trên mặt Jacques nở một nụ cười rồi hỏi.
Trong lòng lại không để ý lắm, anh ta biết nơi này phương diện điều chế thuốc sinh vật vẫn còn rất lạc hậu, Tống Sở lại trẻ tuổi như vậy, đoán chừng cũng chỉ là hiểu biết chút ít sơ sài thôi.
Có điều là theo phép lịch sự, anh ta không để lộ ra ý nghĩ của mình, nhưng vẫn có một loại cảm giác vượt trội.
Tống Sở sao lại không biết ý nghĩ của đối phương được, có điều là cũng không thèm quan tâm, bản thân mình cũng là sĩ diện, cũng không phải để người khác cho.
”Đúng vậy, tôi cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học trên phương diện điều chế thuốc sinh vật.”
Cô vừa nói xong thì nhìn về phía Kiều Nạp Tư nói: “Chúng ta tìm một chỗ để ngồi xuống trò chuyện một chút đi.”
Kiều Nạp Tư cười gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, có điều là tôi không quen chỗ này lắm, đành làm phiền hai người tìm chỗ thôi.”
Cố Việt nói: “Quán rượu ở lầu hai của nơi này có phòng họp, tôi đã sắp xếp một phòng rồi, chúng ta đi lên đó trò chuyện được chứ?”
Dĩ nhiên là anh có chuẩn bị mà đến rồi.
“Được!” Kiều Nạp Tư và Jacques đều không có phản đối gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận