Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 631. Làm như anh ta không nhìn ra vậy? 2

Mới vừa chuẩn bị đi lên lầu, mấy người Quốc Kiến Quân lập tức đi đến.
“Tiểu Cố, vị này chính là ngài Kiều Nạp Tư đây sao?” Quốc Kiến Quân cười nhìn về phía Cố Việt hỏi.
Lần này thật sự là ông ta đã phải đưa cái mặt già dày đến đây chực chờ, nhưng là vì sự phát triển trong xưởng, cũng không còn cách nào khác.
Quan hệ giữa Cố Việt và Quốc Kiến Quân xưa này cũng không tệ, trước đây lúc anh đến xưởng cơ giới làm chút đồ, đối phương vẫn luôn giúp đỡ.
“Chú Quốc, vị này chính là ngài Kiều Nạp Tư.” Cố Việt giới thiệu với ông ta xong, lại dùng ngoại giới thiệu hai bên cho Kiều Nạp Tư.
Kiều Nạp Tư cũng tương đối cho Cố Việt mặt mũi nói: “Chào ông, xưởng trưởng Quốc.”
Quốc Kiến Quân có chút kích động lập tức chủ động đưa tay ra nắm tay của anh ta nói: “Chào ngài, Kiều Nạp Tư, được gặp ngài tôi rất vui.”
Có điều là ông ta cũng tương đối lão làng và thông minh, không có chủ động bảo phiên dịch nói với Kiều Nạp Tư chuyện hẹn gặp.
Ngược lại còn nói với cố Việt: “Tiểu Cố các người nếu đã có hẹn với ngài Kiều Nạp Tư, thì chúng ta sẽ không quấy rầy nữa, các người đi làm việc trước đi, tôi không làm trễ giờ của mọi người nữa.”
Cố Việt nghe thấy ý kiến của ông ta, gật đầu: “Được!”
Bao Hải không có dính líu, hôm nay anh ta là đến đây đi tìm thương nhân nước ngoài này để mua thiết bị, cớ gì lại phải đi.
Vì vậy dùng ánh mắt nhìn về phía thư ký ở sau lưng, bản thân người này biết tiếng nước ngoài, cho nên mới được đi theo.
Anh ta chủ động tiến lên dùng tiếng nước ngoài để giới thiệu: “Ngài Kiều Nạp Tư, chúng tôi là công ty quần áo trang sức Bao Hải, muốn mua một lô thiết bị của công ty ngài, có thể hẹn một thời gian nào đó để nói chuyện một chút được không?”
Kiều Nạp Tư liếc mắt nhìn Cố Việt một cái, phát hiện anh đang đứng im lìm ở bên cạnh, không có chút ý giúp đỡ nào.
Anh ta là một thương nhân vô cùng khôn khéo và rất biết nhìn ánh mắt, vì vậy cười nhạt nói: “Xin lỗi, ần này tôi đến bên này chủ yếu là muốn nói chuyện làm ăn với Cố Việt, cũng là do anh ta đã mời tôi đến Trung Quốc, cho nên chuyện làm ăn với những bên khác trước mắt tôi cũng không có hứng thú.”
Sau khi anh ta cự tuyệt hoàn toàn người này, khẽ vuốt cằm nhìn Quốc Kiến Quân, nhường cho Cố Việt cùng lên lầu.
Cố Việt chào hỏi Quốc Kiến Quân, rồi dẫn người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng rời khỏi của mấy người, Bao Hải nghe xong thư ký phiên dịch, mặt không thể đen hơn nữa.
Cố Việt, tên khốn kiếp này, sao lại nhảy ra đối nghịch với anh ta như vậy chứ?
Người mà anh ta yêu cầu lại là người do Cố Việt mời đến, việc này làm cho anh ta vô cùng khó chịu.
“Xưởng trưởng Quốc, sao lúc nãy ông lại không hẹn thời gian gặp mặt với Kiều Nạp Tư?” Anh ta trầm mặt hỏi.
Nhìn ra được, Kiều Nạp Tư đó rất nhiệt tình với Cố Việt, mặc dù anh ta không muốn thừa nhận, nhưng chỉ cần Quốc Kiến Quân lên tiếng, Cố Việt hẳn sẽ giúp đỡ.
Trong lòng Quốc Kiến Quân nghĩ Bao Hải này thật sự không hiểu chuyện, người ta bây giờ có hẹn đi nói chuyện quan trọng, ông ta chạy đến chen một chân vào thì xem là cái gì chứ?
Loại này tương tự với thủ đoạn chặn đường người khác, không phải thể diện của Cố Việt, lại gây khó dễ cho đối phương sao.
Ông ta vẫn luôn xem Cố Việt là hậu bối, lại còn rất tán thưởng thiên phú năng lực của đối phương ở phương diện cơ giới, cộng thêm bối cảnh của đối phương, ông ta làm sao có thể đi làm cái chuyện này được.
Hơn nữa, ông ta cũng nhìn ra được, Kiều Nạp Tư này vô cùng xem trọng Cố Việt, bây giờ ông ta thức thời, sau này cũng sẽ thuận loại nhờ Cố Việt hỗ trợ giới thiệu.
Có điều là thật sự rất bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ đến Kiều Nạp Tư lại do Cố Việt mời đến, cũng không biết hai bên muốn nói chuyện gì.
“Bây giờ chúng ta bất ngờ mở miệng, có thể sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ấn tượng của Kiều Nạp Tư, cho nên trước hết nên lùi một bước, sau này lại nghĩ cách thử xem có thể nói ra chuyện hẹn gặp mặt được.” ông ta đương nhiên sẽ không nói những suy nghĩ trong lòng ra.
Nếu không phải bề trên của Bao Hải giao người cho ông ta, nhờ ông ta hỗ trợ cùng nhau đi tìm Kiều Nạp Tư, ông ta thật sự không muốn tiếp xúc với cái bọc quần áo này.
Bao Hải lại khó chịu vô cùng nói: “Đây là ông không muốn đắc tội với Cố Việt chứ gì?”
Làm như anh ta không nhìn ra vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận