Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 65. Cả huyện thành này không tìm được người thứ hai 1

Tống Sở giết chết heo rừng một cách dễ dàng, quần áo trên thân cũng không bị rối loạn, điều này khiến cho sự sùng bái cùng e ngại không nói lên lời với Tống Sở của chín người ở đó lại tăng thêm một bậc.
Nhất là Đường Khánh, vừa rồi trong thời khắc sinh tử được Tống Sở cứu, giờ hồi phục lại tinh thần rồi, lại cảm thấy sợ hãi.
Anh ta thở hổn hển, cảm ơn nói: “Tống Sở, vừa rồi rất cảm ơn ơn cô.”
“Mạng của Đường Khánh tôi sau này chính là của cô.” Với tư cách là tên du côn thích tụ tập đánh nhau ở trong thôn, Đường Khánh vừa vỗ ngực vừa nói.
Tống Sở chán ghét nhìn anh ta nói: “Tôi cần mạng của anh làm gì? Sau này làm việc chăm chỉ cho tôi nhờ là được rồi.”
Trong thôn ngoài cô là đầu gấu ra, Đường Khánh cũng coi như là tên đầu gấu thứ hai, anh tư cô cũng bị lây tính của anh ta, trong thôn ngoại trừ ba tên nấm đầu người không ra người kia, những tên bất hảo khác cũng đều là đàn em của anh ta.
Thu phục được vài tên, cộng thêm anh tư cô, vậy là có thể lợi dụng được đám bất hảo trong thôn rồi.
Đường Khánh nhếch miệng cười nói: “Sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ vì cô.”
Nếu không có Tống Sở, mạng của anh ta hôm nay đã bị đặt tại nơi này mãi mãi rồi.
“Sao con heo rừng này lại chạy tới đây được nhỉ?” Hồi nãy Tống Sở đi tản bộ có nhìn ngắm xung quanh, nhưng chẳng thấy có con heo rừng nào.
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa, đầu đổ đầy mồ hôi yếu ớt nói: “Là tôi không cẩn thận dẫn nó tới đây.”
“Dẫn tới đây sao?” Tống Sở nhướn mày.
Người kia thấy cô nhướn mày như vậy, sợ đến phát run, đầu gấu thôn này sẽ không đánh anh ta đó chứ? Anh ta sợ hãi.
“...” Tống Sở, tôi đáng sợ đến vậy sao?
Đường Khánh nhận không ra bộ dáng sợ hãi của anh em nhà mình, liền giải thích với Tống Sở: “Vừa rồi có một con thỏ hoang từ chạy đi từ bên này, cậu ta thấy nên mới chạy đuổi theo, ai mà biết đuổi xa quá, lại dẫn về một con heo rừng.”
Anh ta thấy heo rừng liền lấy đá chọi nó, vậy nên nó mới nhắm về phía anh ta mà tấn công.
Tống Sở hiểu được con người sau khi gặp phải chuyện nguy hiểm, theo bản năng sẽ chạy về nơi an toàn cho bản thân, tên này dẫn heo rừng tới đây cũng là chuyện thường tình.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc nói: “Về sau khi tôi dẫn mấy anh lên núi, quy định các anh làm ở chỗ nào thì cứ ở yên đó đi, nếu không xảy ra chuyện gì, tôi không giải quyết được đâu.”
Cô lại nói: “Đây chỉ là gặp phải heo rừng thôi, gặp phải hổ thì phải làm sao, còn kịp để mấy anh cầu cứu tôi không?”
Nghe thấy lời cô nói, mặt mấy người ở trắng bệch lại với nhau, đồng loạt nói: “Lần sau chúng tôi không chạy linh tinh nữa.”
“Tôi cũng sẽ không chạy đuổi theo thỏ nữa.” Người kia sắp khóc đến nơi rồi.
“Được rồi, mấy anh hái quả tiếp đi, chuyện hôm nay coi như là một bài học, lần sau đừng có phạm phải nữa là được.”
Tống Sở cười cười đá vào người heo rừng: “Hái quả xong, chúng ta sẽ mang heo rừng về thôn chia.”
Đường Khánh nuốt nước bọt nhìn heo rừng: “Lão đại, heo rừng này chúng tôi cũng được chia phần sao?”
Lâu lắm rồi anh ta chưa được ăn thịt.
Tống Sở cứu sống anh ta, còn chia thịt cho anh ta, sau này đích thực là lão đại của anh ta rồi.
Tống Sở cũng không có ý kiến gì với kiểu xưng hô của anh ta: “Chia chứ, mấy anh lên núi làm việc nên sẽ được chia cho nhiều hơn một chút, còn lại mang về thôn cùng chia cho mọi người.”
Thời đại này, về nước cái gì cũng có.
Con trăn ngày trước còn có thể không giao nộp được, heo rừng to như vậy thì không giấu được rồi, chi bằng chia cho tất cả mọi người trong thôn, làm vậy cũng chẳng phải là trái luật gì.
Cùng nhau ăn thịt, còn có thể khiến mọi người ghi nhớ ân tình của cô.
“Tốt quá rồi, lão đại cô thật là nghĩ khí.” Đường Khánh không lo lắng gì nữa mà vô cùng vui vẻ.
Mấy người kia nghe được chia thịt, cũng vui tươi hớn hở, càng ra sức hái quả xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận