Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 690. Chúng tôi có Tống Sở là đủ rồi 1

Lần này ngay cả Ngự Tả Phạm nổi tiếng rụt rè cũng buông bỏ sự nhát gan xuống, bắt chước Hoắc Dao hét lên vài tiếng.
"A a a, Sở Sở, cô đánh nhau đẹp trai quá, nếu tôi mà là đàn ông thì tôi nhất định sẽ theo đuổi cô."
Trước đây trong số những bạn bè của các cô ấy thật sự không có một ai giống với Tống Sở, vừa ngọt ngào vừa hài hước vừa dịu dàng chăm sóc lại còn có giá trị võ lực, lại đẹp trai lạnh lùng và cực đẹp.
Phỉ Đình cũng dùng vẻ mặt tôi là một kẻ mê muội sùng bái cô quá để nhìn Tống Sở.
"Sở Sở, tôi thật muốn gả cho cô, hồi nãy cô đẹp trai quá."
Những động tác đấm đá như nước chảy mây trôi kia, không chỉ khiến người ta cảm thấy bạo lực tầm thường, ngược lại còn cảm thấy ưu nhã tuyệt mỹ.
Đột nhiên cô ấy cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai như thế.
Đám người tranh giành thể hiện các loại sùng bái mê muội muốn lấy muốn gả Tống Sở, khiến Cố Việt đang đứng bên cạnh đen mặt.
Mấy người phụ nữ này thật sự quá lắm rồi. . .
Phỉ Lân nhìn thấy bạn tốt trầm mặt, lại bắt đầu toả ra khí lạnh, lập tức đi tới kéo em gái lại.
"Đình Đình, sao các em lại tới đây?" Em gái nhà mình cũng thật là, vậy mà lại đứng trước mặt chính chủ của người ta nói là muốn cưới người yêu của người ta, đổi thành cậu ta thì cũng tức thôi.
Tuy rằng mọi người đều biết đây chỉ là đùa giỡn.
Lúc này Phi Đình mới phát hiện anh mình vậy mà lại tới đây rồi, "em dẫn đám Sở Sở tới đây chơi, các anh cũng tới đây à!"
"Anh kéo Cố Việt lại có được không?" Cô ấy chạy đến bên người Phỉ Lân, tiến đến bên tai cậu ấy nhỏ giọng nói.
Phỉ Lân không hiểu hỏi: "Tại sao phải kéo Cố Việt lại?"
Phỉ Đình cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Việt, mang theo vài phần ghét bỏ lại nhỏ giọng nói: "Bởi vì em cũng rất muốn ôm cánh tay kia của Sở Sở."
Phỉ Lân: ". . ." Em gái của cụ ta thực sự là trúng độc quá sâu không cứu nổi, lá gan còn rất lớn.
"Đừng làm bừa."Cậu ta nhìn cô ấy rồi cảnh cáo một phen, con người Cố Việt này lòng dạ nham hiểm, ghét nhất là bị trêu chọc.
Phỉ Đình thấy cậu ta không giúp một tay, bĩu môi nói: "Nhát gan!"
Phỉ Lân: ". . ." Đây thật sự là em gái ruột của cậu ta sao? Đúng là chuyên môn hãm hại anh trai mà!
Nếu như cậu ta thật sự kéo Cố Việt lại, để em gái tới ôm Tống Sở, với tính tình hiểm độc như hồ ly của Cố Việt, chắc chắn anh sẽ không tính toán với em gái của cậu ta, nhưng cậu ta chắc chắn thảm.
Cố Việt liếc mắt nhìn hai anh em này, đừng tưởng rằng anh không nghe thấy, từng chữ đều muốn giành người yêu với anh, nằm mơ!
Tống Sở cũng không nghĩ tới đám người Hoắc Dao lại kích động như vậy, nhưng mà cũng khiến cô hiểu bọn họ hơn, cũng biết tính cách thật sự của các cô ấy rất hoạt bát.
"Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống trước đi." Cảm thấy ánh mắt của mọi người ở đây đều rơi xuống người mình, Tống Sở cũng không muốn bị người ta xem như con khỉ mà nhìn, vì vậy mở miệng nói.
"Được được, chúng ta đi qua bên kia đi." Tiêu Hiểu chỉ chỉ vị trí trước đó bọn họ muốn tới ngồi, lúc này cô ấy cũng muốn ôm cánh tay Tống Sở, có cảm giác rất an toàn.
Tống Sở còn chưa mở miệng, Cố Việt nói: "Bên chỗ chúng tôi còn có chỗ, cùng nhau ngồi một lát đi, đúng lúc tôi để Tống Tiểu Sở làm quen với vài người bạn."
Buồn cười, đưa Tống Tiểu Sở nhà anh qua bên kia ngồi, vậy làm gì còn chuyện của anh chứ?
Phỉ Lân cũng vội vàng nói: "Đúng đúng, chúng tôi vẫn luôn nghe Cố Việt có người yêu, nhưng mà chưa từng nhìn thấy."
"Hơn nữa mấy cô gái các em ngồi một mình cũng không an toàn đâu, nếu như gặp chuyện giống như hồi nãy thì không tốt, vẫn là qua bên kia ngồi chung đi."
Đám người Đỗ Đồng ghét bỏ bĩu môi, "Cho dù có gặp thì có Sở Sở là đủ rồi."
Đám đàn ông này liên hợp với nhau còn không mạnh mẽ bằng Sở Sở, ngồi chung với bọn họ cũng chưa chắc là an toàn hơn.
Phỉ Đình cũng tán đồng gật đầu, "Đúng, chúng tôi có Sở Sở là đủ rồi."
Đám người Phỉ Lân bị ghét bỏ: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận