Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 730. Niềm tự hào của cả thôn 1

Người nhà ông Tống bất kể là người lớn tuổi hay là người trẻ tuổi, lúc này mỗi một người mặt mày đều hớn hở, nóng lòng mong muốn trực tiếp khen ngợi Tống Sở lên tận trời.
Trưởng tộc của nhà họ Đường bên kia cũng lập tức tiến lên, tranh giành khen ngợi Tống Sở.
“Nghe nói tổ tiên của chúng ta cũng xuất thân là trạng nguyên, Sở Sở thật không hỗ là con cháu của nhà ông Đường chúng ta.” Một vị trưởng tộc vuốt râu cười nói.
Đường Phụng lập tức nói tiếp: “Điều đó không đúng, Sở Sở nhà tôi là giống tôi nhất, có mang gien của nhà ông Đường chúng ta, sao có thể thông minh như thế được.”
Nếu là ngày bình thường, những tộc trưởng này đoán chừng là sẽ đen mặt, ngoại trừ đều là con cọp cái, bọn họ lại không thể nhìn ra Tống Sở giống Đường Phụng ở điểm nào.
Thật sự là hình tượng đanh đá và thích trốn việc của bà trước kia đã quá thấm sâu vào ấn tượng của người khác rồi.
Có điều là bây giờ lại đặc biệt đồng ý với câu nói phía sau của bà: “Đúng, Sở Sở giống như bà nhất, có mang gien của nhà ông Đường chúng ta.”
Mặc dù bọn họ cũng không biết là kêu gien đó là gì, dù sao thì giống với người nhà ông Đường bọn họ như vậy là đúng rồi.
Sau khi tổ tiên của nhà ông Đường mà biết được, chắc chắn cũng đều có thể vô cùng vui mừng, đây chính là trạng nguyên của cả nước đấy, ngày mai bọn họ phải đi lên núi tế bái.
Nghe được lời nói của bọn họ, trưởng tộc của nhà ông Tống không vui, cái gì mà gọi là mang gien của nhà ông Đường thì có thể là người thông minh tài giỏi, Sở Sở rõ ràng là mang gien của nhà ông Tống bọn họ.
Vì vậy rối rít bước lên lôi kéo, mấy người trưởng tộc giống như là mấy người trẻ tuổi vậy, tranh cãi với nhau hăng say.
Dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì bọn họ thật sự vui mừng, bình thường gia tộc của hai dòng họ lớn, vẫn là vô cùng đoàn kết.
Bây giờ nhìn thấy giống như là nảy ra việc muốn tranh cãi đúng sai, thật ra thì cũng là một loại biểu hiện của bầu không khí vui mừng sống động.
Cuối cùng còn rối rít hỏi Tống Sở thấy như thế nào.
Tông Sở cười híp cả mắt nói: “Cha của con là người nhà ông Tống, mẹ của con lại là người nhà ông Đường, con dĩ nhiên là đều mang gien của hai nhà rồi, cho nên mới có thể là một người thông minh tài giỏi như vậy.”
Lời nói này quả nhiên làm cho mặt mày của hai ông cụ của hai nhà vẫn còn đang tranh cãi hớn hở một chút: “Đúng đúng, đều có gien của hai nhà chúng ta.”
Mỗi một người của những dòng họ khác đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tiếp theo lại là một lượt khen ngợi từ trên trời xuống đất, ánh mắt nhìn cô giống như là từ trời cao xuống đất không gì không thể làm vậy, nhưng lại làm tăng thể diện cho thôn của bọn họ.
Tống Sở đối mặt với sự tán dương nhiệt tình của bà con, đều khách khí đáp lại từng người một.
Sau đó lập tức bị cả đám vây quanh đến cửa nhà, tất cả mọi người đều chen vào, chỉ muốn thấm nhiều hơn vào hào quang của trạng nguyên.
Phía xa xa, Phương Nguyệt Lan đứng dưới một cây đại thụ, nhìn về phía Tống Sở được mọi người ủng hộ và yêu mến đang đi vào nhà, trong lòng thấy khó chịu và ghen tị giống như là bị kiến cắn vậy.
Nhưng mà cô ta lại không có cách nào thay đổi được, từ sau khi bị đưa đến nông trường để cải tạo, cô ta đã chịu khổ trong thời gian hơn một năm rồi, so với cuộc sống mười mấy năm cộng lại còn khổ nhiều hơn.
Cũng biết là nếu cô ta muốn trả thù thì căn bản không có khả năng, Tống Sở đã không còn là kẻ ngu xuẩn có thể mặc cho cô ta lợi dụng giựt giây của năm đó nữa rồi, ngoại trừ ghen tị hâm mộ hận thù, thì cũng chỉ còn lại là vô cùng hối hận.
Ban đầu cô ta cũng không nên đi làm chuyện chĩa mũi nhọn vào Tống Sở, nếu không cũng sẽ không bị đưa đi cải tạo, thật vất vả mới có thể quay trở lại nhờ có chính sách, ở trong thôn căn bản vốn không được yêu thích, thường xuyên bị người khác châm chọc.
Trong nhà anh trai chị dâu cũng vô cùng lạnh nhạt với cô ta, giống như chỉ mong muốn cô ta không trở lại vậy.
Bây giờ cô ta và Tống Sở chính là khác nhau một trời một vực, Tống Sở lấy được người đàn ông mà cô ta thích, đạt được những thành tựu mà cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô ta hơn nữa dù hận cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể gắng sức thay đổi được.
Tống Sở bị mọi người vây quanh đi vào nhà, lại ngồi trò chuyện cùng với mọi người một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận