Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 733. Hối hận 2

Tại sao những người phụ nữ này đột nhiên lại muốn gả cho một người đàn ông song hôn như anh ấy chứ, mặc dù anh ấy không phải là người quá thông minh nhưng mà cũng có thể đoán được, anh ấy kiên quyết không thích loại người coi tiền như rác này.
Bởi vì cậu chính là đại đội trường trong thôn, cộng thêm quan hệ và sức ảnh hưởng của Tống Sở ở huyện thành, việc chứng minh quan hệ của tất cả mọi người nhà ông Tống để chuyển đi ra ngoài cũng tươi đối nhanh.
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc từ chức và rời đi, còn để cho tất cả trưởng xưởng trong xưởng đi ra giữ lại, sau đó cố ý bán tốt.
Hôm nay, khi tất cả mọi người nhà họ Tống bước lên tàu lửa để đi đến thủ đô, La Thu Cúc cũng đã chạy đến thôn Hạ Bá.
Mặc dù địa phương nơi cô ta gả tới tương đối xa xôi, nhưng tin tức Tống Sở thi được trạng nguyên và sẽ dẫn người nhà ông Tống cùng đi lên thủ đô vẫn truyền về tới được.
Người dân trong thân mỗi khi nhắc đến từng cô con dâu nhà ông Tống đều tỏ ra vô cùng hâm mộ.
Đương nhiên, đối với cô ta, người vợ tiền nhiệm của anh cả Tống này thì cảm xúc nhiều hơn cả lại chính là cười trên sự đau khổ của người khác và xem kịch vui.
La Thu Cúc bây giờ cũng rất hối hận, lẽ ra ban đầu cô ta cũng không nên nghe người bên nhà gái giật dây mà xa mặt cách lòng với anh cả Tống, nếu không thì cô cũng đã có thể đi theo đến thủ đô hưởng phúc rồi.
Bây giờ cuộc sống của cô ta hoàn toàn giống như bị ngâm ở trong nước đắng, hoàn toàn không thể nào so sánh được với những gì cô ta đã từng có ở nhà họ Tống.
Trước đây còn cảm thấy mẹ chồng hung dữ, em gái không tốt, nhưng so với mẹ chồng bây giờ, về chuyện hung dữ kia cũng không phải là chuyện lớn, ít nhất Đường Phụng từ trước đến nay chưa từng cố ý so sánh con dâu, cũng sẽ không chỉ để cho làm việc mà không cho ăn cơm no.
Cũng vì vậy mà sau khi nghe tin anh cả Tống sẽ đi cùng đến thủ đô hai ngày nay, cuối cùng cô ta cũng đã tìm được một cơ hội để chạy ra ngoài.
Dù sao cô ta và người đàn ông bây giờ cũng không có giấy đăng ký kết hôn, cô ta chỉ muốn cùng anh cả Tống cùng đi đến thủ đô rồi lần nữa sống qua ngày, cô ta thật sự là không thể chịu nổi cuộc sống khó khăn bây giờ nữa.
Nhưng chờ đến khi chạy đến nhà họ Tống thì mới phát hiện, cửa đã treo một cái ổ khóa lớn mà nhiều năm không cần tới, điều này có nghĩa là người nhà này đã rời đi.
Cô ta không có giấy chứng minh của đội thượng, trên người lại càng không có tiền, cho nên không thể nào đuổi theo hay là trực tiếp đến thủ đô tìm người được.
Nhìn ngôi nhà và cánh cổng quen thuộc, trong đầu lập tức không nhịn được mà không ngừng nhớ lại sự cưng chiều và thái độ tốt của anh cả Tống đối với cô ta trước đây, không kìm được lòng mà ngồi xổm dưới đất than vãn khóc lớn lên.
Cô ta hối hận!
Bên này La Thu Cúc hối hận, bên kia, Lý Đông, chồng trước của Tống Bình cũng đang rất hối hận.
Tống Sở thi trạng nguyên, chuyện đó thì ai cũng biết, thôn Hạ Bá rất nhanh lại có tin tức truyền tới, Tống Bình và Đường Hữu Hoa cũng thi lên đại học, tiền đồ là không thể nào hạn lượng được.
Lúc Tống Bình về quê thăm người thân trước khi cô ấy thi lên đại học, sau khi Lý Đông nghe nói thì đã len lén đi qua xem, phát hiện cả người cô cũng có xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất.
Da dẻ trắng nõn nà hơn rất nhiều, dáng người cô ấy vốn là cao gầy, ăn mặc trang phục hợp thời trang lên thì trông trở nên vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, nếu như không phải là quá quen thuộc, anh ta cũng sẽ cho là đây là một cô gái từ tỉnh thành tới.
Lúc đó, anh ta không kìm được mà muốn tiến tới trước và cầu xin cô ấy cho anh ta thêm một cơ hội một lần cuối cùng nữa.
Nhưng lúc vừa định đi ra ngoài chặn đường, lại nhìn thấy bên cạnh Tống Bình có thêm một người đẹp trai cao ráo, nhìn từ trang phục mặc trên người thì biết đây không phải là người đàn ông bình thường, nhìn ra được người nọ là cố ý lái xe tới đón cô ấy.
Tống Bình dắt theo một thằng bé trai có dáng dấp rất tinh xảo xinh đẹp, người đàn ông kia sau khi xuống xe ôm đứa bé trai lên trước xe, lại mở cửa xe cho cô ấy, vừa nói vừa cười lên xe, bầu không khí kia và cảm giác giống như là người một nhà vậy.
Điều này cũng khiến cho đôi chân của Lý Đông đứng yên tại chỗ giống như là đã mọc rễ nảy mầm vậy, cuối cùng vẫn là không thể chạy ra ngoài.
Thật sự là người đàn ông kia khiến cho anh ta cảm thấy tự ti và mặc cảm, trước mắt là bọn họ hoàn toàn không thể so sánh, cũng để cho anh ta biết khoảng cách giữa anh ta và Tống Bình đã là kéo ra quá lớn rồi.
Cô ấy biến thành mây trên trời cao, mà anh ta thì vẫn ở trong đất bùn lầy như cũ.
Chỉ hận là lúc đầu anh ta bị mỡ heo làm cho mù mắt, vứt bỏ một người vợ tốt như vậy. Lại cũng không thể tìm về được nữa, anh ta thật sự rất hối hận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận