Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 76. Nhà chúng ta rất tự hào và hãnh diện 2

Tống Sở âu yếm ôm bà: "Mẹ cũng vất vả rồi, chúng ta cùng nhau bồi bổ."
Người nhà Tống ở phía sau đồng loạt đen mặt. Hai người này tâng bốc khen ngợi lẫn nhau, lại có thể hoàn toàn bỏ qua họ, thật quá đáng...
Nhưng phải nói rằng hôm nay nhà họ rất có thể diện nên họ sẽ không so đo tính toán.
Về đến nhà, anh hai Tống bị Đường Phụng sai đi nấu gà hầm. Vì để để phòng anh ta ăn vụng nên bà rảnh rỗi đứng ở phòng bếp giám sát anh ta.
Điều này cũng làm cho tư tưởng ăn vụng của anh hai Tống tan biến, đau khổ không tả nổi.
Tống Hữu Phúc mặt mày rạng rỡ, đi tới phòng làm việc của thôn góp náo nhiệt.
Tống Sở kéo anh tư Tống qua một bên: "Anh tư, anh có cách nào mua được đồng hồ không?"
Anh tư Tống lắc đầu: "Cái này thì hơi khó, chợ đêm rất ít khi bán đồng hồ, còn phải dựa vào may mắn."
"Anh giúp em nhìn xem có thể lấy được một phiếu công nghiệp không, đến lúc đó có thể tới cửa hàng bách hóa mua."
Anh ta hỏi: "Em gái, em muốn mua đồng hồ sao?"
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, không có đồng hồ thì xem giờ rất bất tiện."
"Nếu không thì em tới nhà anh ba hỏi thử xem? Nhà họ có thể dễ dàng lấy được phiếu công nghiệp để mua đồng hồ." Anh tư Tống đề nghị.
"Anh cứ tới chợ đen xem thử giúp em, đừng làm phiền tới nhà anh ba." Tống Sở cảm thấy "thép tốt thì dùng làm lưỡi dao" (1), người như thế mới không mắc nợ ân tình.
(1) Ý nghĩa của câu nói này là nguồn nhân lực, tài chính và vật chất phải được sử dụng ở những nơi cần thiết nhất và cấp bách nhất.
"Em đặt niềm tin vào bản lĩnh của anh tư Tống." Cô nói dối.
Câu nói này khiến anh tư Tống cảm thấy rất sung sướng, được em gái tin tưởng làm cho anh ta vô cùng kiêu ngạo, anh ta nói với vẻ mặt tươi cười: "Em gái của anh cứ yên tâm, ngày mai anh sẽ vào thành phố kiếm phiếu giúp em."
"Được, làm phiền anh tư rồi."
Tống Sở ngừng một chút rồi nói: "Anh tư, anh có biết lãnh đạo của nhà máy nào trên huyện không? Ví dụ như nhà máy dệt, nhà máy sản xuất đường..."
Anh tư Tống ngượng ngùng cười: "Anh là một thằng nông dân chân lấm tay bùn, sao có thể quen biết được lãnh đạo nhà máy."
"Công nhân thì có thể biết đấy." Vì không để mất mặt, anh ta lại bổ sung.
Tống Sở suy nghĩ rồi nói: "Vậy anh liên lạc với họ, để họ giới thiệu lãnh đạo nhà máy được không?"
Anh tư Tống hơi khó xử nói: "Điều này e là không tốt lắm."
"Em gái, em thật sự muốn dùng dầu để trao đổi đồ với nhà máy sao?" Anh vừa nghe liền biết mục đích của em gái.
Tống Sở nhướn mày: "Đương nhiên, chẳng lẽ anh cho rằng em lừa gạt người dân trong thôn sao?"
"Có được không vậy? Những lãnh đạo ở nhà máy đó sao có thể để ý tới chúng ta!" Anh tư Tống cảm thấy việc này không có khả năng.
Tống Sở không nói gì: "Anh đừng hạ thấp chúng ta, việc này có thể thành công."
"Thương lượng với lãnh đạo nhà máy như thế nào là do em xử lý." Cô tiếp tục nói: "Chỉ có điều việc nhờ người ta giúp liên lạc với lãnh đạo thì phải giao cho anh rồi."
Cô bổ sung thêm một câu: "Anh có thể dùng dầu của xưởng ép để đi vận động, nhờ người ta hỗ trợ thì tính công bằng chỗ dầu này."
Anh tư Tống vừa nghe thấy câu này thì lúng túng trên mặt liền biến mất: "Có dầu thì dễ xử lý hơn rồi, em chờ tin tức tốt từ anh đi."
Ở trên huyện anh còn có mấy người bạn, nếu dùng dầu nhờ họ trợ giúp thì chắc chắn có thể thành công. Dù sao thì chỉ giới thiệu với lãnh đạo chứ không cần phải làm chuyện gì to tát, những người đó hẳn sẽ rất vui.
"Ừ, nếu anh làm tốt thì em sẽ có phần thưởng cho anh." Tống Sở biết anh tư của cô có khả năng tiềm tàng rộng mở.
Hai mắt anh tư Tống sáng lên: "Phần thưởng là gì vậy?"
Tống Sở cười thần bí: "Trước hết sẽ không nói cho anh biết, nếu không sẽ chẳng còn gì bất ngờ nữa. Cứ làm tốt công việc mà em đã giao đi, chắc chắn sẽ không thiếu phần thưởng cho anh."
Anh tư Tống tò mò, ngứa ngáy trong lòng, muốn xong sớm để được nhận phần thưởng, anh ta nói: "Được, bây giờ anh sẽ đi tìm bạn của anh để hỏi một chút."
"Đi đi." Tống Sở gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận