Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 765. Chắc chắn sẽ không vượt qua chúng tôi đâu 2

Dẫu sao mạng lưới quan hệ của nhà anh ta cũng chỉ có thế, đương nhiên không thể lãng phí được, anh ta cũng vui lòng làm chuyện này.
Thời trẻ anh ta và Du Thịnh Huy từng đánh nhau, trước đây thằng cha đó còn từng cướp bạn gái của anh ta, đã kết thành thù không nhỏ, anh ta cũng cũng vui vẻ mà cưới nói với đối phương.
Anh tư Tống cười nhẹ đáp: “Đúng thế, em rể tôi là chuyên gia, thiên tài trong lĩnh vực cơ khí, mối quan hệ trong lĩnh vực này khá lớn. Em gái tôi có bàn tay vàng, có nó đằng sau làm hậu thuẫn, công ty của Du Thịnh Huy tuyệt đối không thể vượt qua chúng ta.”
Anh ta từng nghe em gái nhắc tới Du Thịnh Huy, đó là đứa riêng mà mẹ Cố Việt xem trọng. Mẹ Cố Việt xúi giục em rể chia tay với em gái anh ta, để đi xem mắt kết hôn lần nữa. Nghe xong anh ta cực kỳ tức giận, vậy nên cũng ghim đối phương.
Cho dù là vì em gái, bọn họ cũng phải đì xưởng đồ điện của Du Thịnh Huy xuống.
“Ha ha, nói hay lắm, chúng ta phải vượt mặt thằng nhãi kia, chúng ta phải dìm hắn xuống.” Vu Vinh Xuân đập bàn.
Sau khi anh ta cười hỏi một cách không chắc chắn: “Đúng rồi, chúng ta tuyển nhiều công nhân kỹ thuật về hưu như thế, dùng được thật sao?”
Những xưởng khác tuyển công nhân kỹ thuật thường tuyển trong khoảng 25 đến 45 tuổi, nhưng những người mà bọn họ tuyển nhiều nhất là là những công nhân kỹ thuật đã về hưu.
Lương còn cao gấp 3 lần lúc bọn họ ở xưởng cũ, còn có những phúc lợi, đãi ngộ đặc biệt, như thế liệu có lỗ vốn không?
Anh tư Tống tự tin nói: “Yên tâm đi, nghe em gái tôi nói tuyệt đối không sai. Những công nhân kỹ thuật già này có kinh nghiệm quý báu, làm việc cũng rất nghiêm túc, sẽ không vô trách nhiệm hay trốn tránh công việc, có khi còn tốt hơn những công nhân trẻ tuổi.”
“Hơn nữa tương lai có thể để người già dẫn dắt người trẻ, chắc chắn sẽ không lỗ, cậu đợi đó mà xem.”
Vu Vĩnh Xuân nghe vậy thì không nói thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ. Sau này khi nhìn thấy tình hình các công nhân kỹ thuật già, thì không khỏi không khâm phục cách nhìn nhận vấn đề độc đáo vô cùng của Tống Sở.
Cũng bởi vì vậy mà không ít xưởng và công ty học theo cách làm của bọn họ, chuyên tuyển dụng những công nhân kỹ thuật đã về hưu. Đương nhiên đó là chuyện sau này.
Lại một tuần trôi qua, xưởng đồ điện chính thức khai công vận hành. Cố Việt tự mình đến chỉ đạo bọn họ làm sao để chế tạo quạt làm mát, đồng thời giúp liên hệ với xưởng cơ khí để cung cấp vật liệu và linh kiện đã cắt sẵn.
Xưởng đồ điện bắt đầu tăng ca sản xuất quạt làm mát. Bởi vì đã tuyển dụng không ít những công nhân có kinh nghiệm và kỹ thuật, nên thời gian học hỏi đã giảm bớt rất nhiều. Hai ngày sau đã đi vào quy củ, từng chiếc quạt được sản xuất ra.
Hiện tại chưa còn chưa có dây chuyền sản xuất nên tiền vốn để sản xuất một chiếc quạt là hơn 70 tệ, thêm tiền lương cho công nhân thì khá cao. Vì thế Tống Sở đề nghị tăng giá lên 150 tệ một chiếc.
Sau này có dây chuyền sản xuất thì tiền vốn sẽ giảm xuống, thì cũng sẽ bán theo giá cũ. Dẫu sau nhập môt dây chuyền sản xuất cũng rất đắt, số vốn này cũng phải tính vào.
Hơn nữa trong lòng rất nhiều người có một kiểu tâm lý, của rẻ là của ôi, giá cả quá quá rẻ sẽ không xứng với đẳng cấp.
Hơn nữa cái giá 150 tệ, thực ra đã là một cái giá có “lương tâm” rồi. Dẫu sao trước mắt một chiếc quạt bình thường cũng rơi vào tầm giá thế này.
Đó cũng là loại quạt mà Ngưu Nhã Lệ dùng trong kí túc xá, đó là một trong những nguyên nhân không cho người khác động vào, cũng là nguồn gốc của cảm giác hơn người của cô ta.
Vậy nên mang ra bán, cho dù chất lượng sản phẩm hay là giá bán đều phải có ưu thế cạnh tranh lớn.
Bên Tống Sở giúp đại học Nông nghiệp mua 2 chiếc, còn tặng cho ông Ngụy và ông Lộ mỗi ông mấy chiếc. Trước đó đã tặng cho thầy, ông nội và cha rồi, lúc này có không ít đôi mắt thèm muốn.
Hiện tại nghe nói Tống Sở có thể giữ nguồn hàng, rất nhiều người đã vội vã đến tìm muốn nhờ cô giúp đỡ.
Thậm chí đến cả cha mẹ Ngưu Nhã Lệ cũng hỏi thăm cô ta, có phải học chung trường với Tống Sở không, có thể giúp hỏi thăm không. Đơn vị của bọn họ muốn mua một số lượng quạt làm mát.
Điều này khiến Ngưu Nhã Lễ buồn sầu đến cực điểm, càng cảm thấy vô cùng rát mặt. Cô ta đã nói trước mắt Tống Sở đã nói là không thèm, sao có thể hạ mình cầu cứu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận