Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 79. Vậy thì được rồi 1

Cố Việt không biết nên nói thế nào cho phải, máy ép dầu còn chưa làm xong.
Nhưng anh thực sự rất tò mò và hứng thú với thiết bị ấp trứng gà con: “Trước tiên cô để tôi nghiên cứu trong sách đã thì tôi mới biết có thể làm được không.”
Tống Sở cười nói: “Chuyện này thì đương nhiên rồi.”
“Giờ anh vào xem luôn đi.” Tống Sở lại nói: “Tối nay tôi không có việc gì, ngồi lâu một chút rồi về cũng được.”
Tống Sở vẫy vẫy tay: “Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, không cần phải gắng gượng làm gì.”
“Sao? Anh sẽ không hoan nghênh tôi à?” Cô nhướn mày cười đùa.
Cố Việt cũng nhướn mày: “Là cô muốn nuôi gà, hay là tôi muốn nuôi gà?”
Tống Sở thấy anh hỏi vặn lại như vậy, cười rồi đứng lên, đưa tay ra vỗ vào lưng anh: “Học thần Cố vất vả rồi, thiết bị ấp trứng gà con nhờ cậy hết vào anh.”
Bàn tay trắng trẻo đặt trên người Cố Việt khiến cơ thể anh cứng đờ, cảm thấy sau lưng hơi nóng lên.
Anh lập tức đứng lên nói: “Chúng ta đi đọc sách trước đi.”
“Được, để tôi giúp anh tìm sách trước.” Tống Sở tiến vào không gian thư viện, tìm được bộ sách và tài liệu có liên quan đến thiết bị ấp trứng ở một góc trong thư viện.
“Đây này, anh nghiên cứu đi.”
Cố Việt nhận lấy bộ sách và tài liệu, đi đến ngồi xuống bàn làm việc trong không gian, bắt đầu lật đọc.
Tống Sở cũng không làm phiền anh ta nữa, tìm một bản ghi chép trong ngăn tủ để lật xem.
Trong tủ này toàn là hồ sơ tư liệu văn kiện về xây dựng căn cứ ở mạt thế, bản ghi chép này là do cô kêu một người ở căn cứ phụ trách nuôi gà ghi chép lại.
Cô cầm một bản ghi chép cùng một cây bút tới, chuẩn bị những dụng cụ ghi chép cần thiết, tới lúc đó sẽ cầm đến chỗ cậu, nói đây là phương pháp nuôi gà khoa học trong thư viện tỉnh.
Nếu chỉ nói ngoài miệng không, ai mà tin cô có thể mở được trại nuôi gà chứ.
Cố Việt ở bên kia cũng cầm giấy và bút lên, vừa lật sách vừa ghi chép, cũng vẽ lại các cơ cấu và nguyên lý của máy móc, chuẩn bị nghiên cứu nhiều trong vài ngày tới.
Hai tiếng đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, lúc hai người đi ra từ không gian đã là mười giờ hơn rồi.
Tống Sở quan tâm hỏi: “Anh thấy bộ sách và tài liệu thế nào?”
Cố Việt đưa tay lên đẩy gọng kính trên mũi: “Xem được gần hết rồi.”
“Thế nào? Có thể làm được chưa?” Tống Sở vừa cười vừa hỏi.
Toàn thân Cố Việt tỏa ra một sự tự tin từ tận bên trong: “Được, nhưng phải tới nhà máy cơ giới để đặt làm thì mới được.”
“Thiết bị ấp trứng gà con cũng không phức tạp lắm, nhà máy cơ giới trong phố huyện có thể làm được.” Anh bổ sung thêm một câu.
Khuôn mặt Tống Sở lộ ra ý cười: “Tôi biết là học thần Cố làm được mà.”
“Lần này tôi chỉ phụ trách việc vẽ lại bản thiết kế cơ cấu và linh kiện thiết bị ấp trứng gà thôi, cô lo việc tìm nhà máy cơ giới trong phố huyện đề làm những việc còn lại đi.” Cố Việt chỉ quen người của nhà máy cơ giới trong tỉnh, nhưng đi tới tỉnh thành cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Anh căn bản chưa từng thấy qua chất liệu để làm thiết bị ấp trứng trong sách, vậy nên còn phải nghiên cứu cả việc thay thế chất liệu.
Tống Sở búng tay một phát: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi.”
Tống Sở chuyển chủ đề: “Nhưng tới lúc ấy anh phải chỉ đạo việc kỹ thuật đó, nếu không tôi sợ bọn họ sẽ không làm được, hoặc phải trì hoãn trong thời gian dài.”
Cố Việt gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Chân anh hồi phục thế nào rồi?” Tống Sở hỏi.
“Mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn lành lại.” Cố Việt bây giờ có thể xuống giường đi một đoạn dài mà không bị đau chân nữa rồi: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Chân anh lành rồi thì tôi sẽ cùng anh đi tới nhà máy cơ giới trong tỉnh thành.” Tống Sở thản nhiên nói.
Cố Việt bật cười: “Một mình tôi đi là được rồi.”
Tống Sở cười hì hì nói: “Một mình ngồi trên xe trong thời gian dài thì chán lắm, anh lại xinh đẹp như hoa, nhỡ gặp phải lưu manh thì sao, không phải là tôi sẽ nên giúp anh giải quyết sao, có người vừa nói chuyện cùng bảo vệ cho vẫn tốt hơn chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận