Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 810. Lật ngược thế cờ 1

Hiệu trưởng Chu sắp bị người này làm cho tức chết, người học sinh này không nói đến chuyện từ đầu đến cuối dẫn đầu gây chuyện, mà giờ lại còn cố ý xúi giục, gây xích mích và cùng nhau gây chuyện với rất nhiều người.
Nếu không phải sợ để cho người khác có cớ chê trách, ông ta cũng đã đuổi người này đi, loại gieo tai họa này đối với trường học của bọn họ cũng không đáng.
Ông ta hít một hơi thật sâu nói với tên tổ trưởng kia: "Tôi bên này đã có tài liệu về dự án nghiên cứu do Tống Sở thực hiện, có thể chứng minh chuyện này là do cô ấy đề xuất."
Tổ trưởng còn chưa kịp lên tiếng, học sinh dẫn đầu gây chuyện lại cắt ngang miệng mà nói: "Hiệu trưởng Chu, chuyện này sẽ trải qua mất bao lâu, các thầy hoàn toàn có thể nhờ các giáo sư viết ra, để cho Tống Sở chép lại một lần, sau đó thì tùy tiện cầm tới tổ điều tra với bọn em.”
“Loại thứ đồ này không thể chứng minh ngày tháng, hoàn toàn là không thể dùng làm bằng chứng gì cả mà?” Cậu ta lại nói.
Hôm nay, dù thế nào đi nữa cũng phải làm cho người của điều tra sát tin tưởng, để Tống Sở đi thì sẽ tiện lợi như đi đường tắt, sau đó sẽ quyết định kết quả.
Như vậy thì nhà trường ít nhất buộc phải sắp xếp việc đình chỉ học của Tống Sở, nghiêm trọng sâu hơn nữa thì phải trực tiếp đuổi khỏi trường học.
Chỉ cần Tống Sở bị xử phạt như vậy, thì cậu ta sẽ lập tức có thể lấy được năm trăm đồng tiền kia.
Hơn nữa bản thân cậu ta cũng cảm thấy một người học sinh mới như Tống Sở làm sao có thể có loại bản lĩnh đó được, cậu ta tự cho rằng mình có năng lực không thể xem là kém hơn Tống Sở được, nhưng trước đó viết một ít thử lại bị giáo sư Nghiêm phê bình là phóng đại và không thực tế cũng như là không có giá trị nghiên cứu, chuyện này làm cho cậu ta vô cùng khó chịu.
Những lão già đó còn chưa phải là nhìn thấy ở sau lưng Tống Sở có người lợi hại làm chỗ dựa nên lúc này mới đối xử khác biệt vậy sao .
Lần này, cậu ta muốn kéo những người này xuống cùng nhau, để cho bọn họ vàng thau lẫn lộn, không đặt một nhân tài như cậu ta đây nhìn ở trong mắt.
“Cậu, cậu đây đúng là lý lẽ sai trái, hoang đường.” Hiệu trưởng Chu một lần nữa lại bị người này làm cho phát cáu.
Tên tổ trưởng kia vốn dĩ là vừa mới chuẩn bị nói muốn nhìn tài liệu mà hiệu trưởng Chu cung cấp một chút, nhưng sau khi nghe người này nói thì lập tức dừng động tác lại: "Những gì bạn học này nói quả thực rất có lý."
"Hiệu trưởng Chu, các thầy còn có thể cung cấp bất kỳ những bằng chứng nào khác không? Nếu không, thì cũng không thể tẩy sạch sự liên quan của Tống Sở với mọi người trong chuyện này đâu.” Anh ta bổ sung một câu.
Hiệu trưởng Chu biết rõ vị tổ trưởng tới điều tra này, ông ta nghe nói người này tính tình chính trực thì chính trực, nhưng cách đối nhân xử thế thì tương đối hơi cứng ngắc, thích lấy ý kiến chủ quan làm chủ để mà phán đoán.
Cũng chính là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho rằng Tống Sở từ bỏ mối quan hệ, bây giờ cũng chỉ lấy cái ý nghĩ để xử lý công việc.
Ông ta thực sự là có miệng cũng không nói được, phần tài liệu dự án kia, cho dù phía trên có viết ngày tháng, những người này cũng có thể nói là đã thêm vào sau đó.
Để cho các giáo sư tham dự làm chứng, thì bọn họ còn nói rằng đó là đồng lõa cùng một giuộc, vậy thì còn điều gì để điều tra đây? Trực tiếp định tội luôn đi cho rồi, thật là quá khinh người.
Nhưng mà nếu như để cho những người này đến phòng thí nghiệm tận mắt nhìn Tống Sở dẫn dắt các giáo sư tiến hành thí nghiệm, e rằng lại có gián điệp của địch hay mật thám gì đó, tiết lộ quy trình và điểm mấu chốt của thí nghiệm ra ngoài.
Không chừng còn sẽ nói, bọn họ cho Tống Sở cõng sách trước thời hạn, để cho cô làm như vậy.
Trong lúc hiệu trưởng nghĩ mãi không ra, thư ký đã đẩy cửa đi vào và nói nhỏ vào tai ông ta một câu.
Hiệu trưởng Chu có chút khó hiểu, viện trưởng của học viện khoa học nông nghiệp gọi điện thoại tìm ông ta để làm gì?
Chẳng lẽ cũng là vì chuyện của Tống Sở này sao? Nhưng lại cảm thấy rằng viện trưởng của học viện khoa học nông nghiệp cũng không đến nổi sẽ quản đến loại chuyện này.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì cú điện thoại này ông ta vẫn phải đi nhận.
“Tôi phải đi nhận một cú điện thoại, phiền mọi người chờ tôi vài phút.” Ông ta nói với tên tổ trưởng kia.
Tổ trưởng gật đầu, nói: "Được thôi."
Hiệu trưởng Chu đi vào nhận điện thoại xong, tâm trạng vốn dĩ là buồn bực lúc đầu đã bị quét sạch đi một cái, mặt đen cũng biến thành mặt mày vui vẻ.
Thư ký thấy vậy thì không nhịn được mà hỏi: "Hiệu trưởng, có phải đã xảy ra chuyện tốt gì hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận