Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 812. Quá mất mặt rồi 1

Hiệu trưởng Chu nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc khiếp sợ mười phần của đối phương, trong long cảm thấy vô cùng hả dạ.
Ông ta lại tiếp tục nói: “Điều này đối với cá nhân tôi mà nói chính là một vinh dự to lớn, các chuyên gia giáo sư ở trường học của chúng ta căn bản không có lấy thứ mà mình làm, cầm đưa để cho Tống Sở công bố.”
“Hơn nữa một khi luận văn được công bó trên quyển tạp chí ở nơi này, cũng biểu thị việc được các chuyên gia đứng đầu trong phương diện lĩnh vực đào tạo chính quy của bộ môn nông nghiệp ở nước ngoài đồng ý, dù sao đều là bọn họ đã xem xét kỹ lưỡng mới có thể thông qua được.”
“Cũng vì vậy mà người có liên quan đến lĩnh vực bộ môn nông nghiệp trong và ngoài nước, dành sự chú ý lớn nhất cho người công bố luận văn, còn có khả năng như là sẽ đề nghị hợp tác nữa.”
“Cho nên Tống Sở nếu như mà không có khả năng đó, vậy thì em ấy cũng không có khả năng dám đi công bố, nếu không cũng không cần đến các chuyên gia nước ngoài, mà chính là chỉ cần các người gọi một chuyên gia trong nước về phương diện này đến đây, trao đổi một chút về nội dung mở rộng của bài luận văn, chẳng phải là em ấy sẽ phải lộ tẩy hay sao.”
Ông ta chuyển đề tài nói tiếp: “Các người có thể là người ngoài ngành nên có thể không biết đến quyển tạp chí ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế’ này có rất nhiều uy tín, tôi có nói thì các người cũng không tin, vậy thì các người có thể đi đến học viện khoa học nông nghiệp hoặc là chuyên ngành khoa học nông nghiệp của các trường học khác tìm các chuyên gia để hỏi một chút.”
“Nhưng mà đây chính là chứng cứ của chúng tôi, trên thời gian cũng chứng minh được đây là hạng mục thí nghiệm mà Tống Sở đã nói ra, trước đó còn có gửi bản thảo, sau đó mới bắt đầu thí nghiệm.”
Lời này làm cho sắc mặt của trưởng ban và học sinh đến gây chuyện đều thay đổi, đặc biệt là người sau.
Dù sao bọn họ đều là người làm nông nghiệp, dĩ nhiên cũng biết uy tín và giá trị của quyển tạp chí ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế’, mỗi một tháng bọn họ cũng đều đến thư viện để mượn xem bản đã được phiên dịch nữa.
Đang lúc ấy thì thư ký lại đi vào nói: “Ngài hiệu trưởng, đồng chí của bộ khoa học nông nghiệp thuộc cục nông nghiệp có chuyện nên đến đây, ngài có muốn gặp không?”
Hiệu trưởng Chu vừa nghe thì đã lập tức đoán được mục đích đến đây của đối phương: “Gặp, mời người đến nơi này đi.”
“Vâng!”
Rất nhanh, thư ký dẫn ba người đi vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, anh ta cười nói hiệu trưởng Chu: “Hiệu trưởng Chu, chúc mừng trường học của các ông đã xuất hiện ra một người xuất sắc mới.”
“Bạn học Tống Sở thật sự là rất xuất sắc, trước đó còn công bố bài luận văn trên tạp chí ‘Sinh vật quốc tế’ nữa, bây giờ lại thành công công bố được hai bài luận văn trên tạp chí ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế’, đây chính là người có một không hai trong nước ta đấy.”
“Thật không hỗ là học sinh của ông Ngụy và ông Lộ, trường học của các người đã nhặt được một báu vật rồi.” Anh ta cười ha ha tán thưởng.
Hôm nay nhìn thấy ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế mới vừa ra đó thì lãnh đạo ở bên trên đã lập tức rất xem trọng ngay, còn cố ý đi điều tra xem Tống Sở là ai, không tra thì không biết, mà tra một cái là bị dọa cho giật mình, thì ra người ta còn là một chuyên gia của phương diện điều chế thuốc sinh vật nữa.
Vì vậy lãnh đạo ở bên trên, bảo bọn họ đến trao đổi với Tống Sở một chút về tiến độ tiến triển và phát triển của nội dung thí nghiệm trên bài luận văn.
Bọn họ cũng có nghe nói đến chuyện đại học nông nghiệp gần đây đang ồn ào ầm ĩ, vốn là cũng cho là thật, dù sao một học sinh mới sao lại có bản lĩnh cao như vậy được.
Nhưng sau khi điều tra Tống Sở xong, cộng thêm bài luận văn trên tạp chí ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế, bọn họ làm gì còn chỗ nào để nghi ngờ nữa, chỉ còn lại sự khâm phục với thiên tài quá xuất sắc như vậy.
Hiệu trưởng Chu nghe xong lời khen ngợi của đối phương, nụ cười lại càng thêm tươi hơn: “Cái đó cũng không phải đâu, trường học của chúng tôi chính là đã nhặt được một bảo vật rồi.”
“Cũng là muốn làm ra một chút đóng góp cho sự nghiệp của ngành khoa học nông nghiệp của chúng ta, nếu không thì em ấy đã đi đến chỗ của thầy em ấy làm điều chế thuốc sinh vật ở đại học Thanh Hoa rồi.”
“Chúng tôi cũng không thể làm nguội tâm huyết của em ấy được, lãng phí thiên phú ở phương diện khoa học nông nghiệp được, rõ ràng là em ấy đã nghiên cứu ra được hạt giống cải tiến của cây bắp, chỉ cần thí nghiệm trên đất thành công, thì đây chính là có thể giúp cho không ít người nghèo không còn đói bụng nữa.” Lời nói của ông ta lúc này, chính là nhìn vào tên trưởng ban kia mà nói.
Sắc mặt của tên tổ trưởng kia hết đỏ rồi lại xanh một hồi, hiển nhiên nữa là vì cảm thấy hối hận và mất hết thể diện vì chuyện ồn ào mới vừa rồi.
Bây giờ người của bộ khoa học nông nghiệp cũng đích thân đến đây, còn chỗ nào vẫn chưa thể nói rõ được chân tướng nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận