Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 813. Quá mất mặt rồi 2

Anh ta ho khan một tiếng, chỉ chỉ vào tạp chí nói: “Hiệu trưởng Chu, chứng cứ này chúng tôi có thể lấy đi để tiếp tục điều tra cặn kẽ không? Cũng sẽ cho các người một cái kết quả.”
Hiệu trưởng Chu cười nhạt nói: “Dĩ nhiên có thể, có điều là các người điều tra xong, làm phiền các người đưa trả về đây, dù sao chúng ta còn phải truyền lại cho các học sinh cùng biết nữa.”
“Được, ông còn có việc, chúng tôi xin phép đi trước.” Trưởng ban một phần cũng không muốn ở lại đây lâu, mất mặt thật sự là đến quá nhanh.
Hiệu trưởng Chu nhìn thấy dáng vẻ bực bội muốn đi của bọn họ, trong long vô cùng thoải mái, các vị trí cuối cùng cũng được đảo ngược: “Được, các đồng chí cứ đi thong thả không tiễn.”
Người của tổ điều tra rất nhanh đã rời khỏi, gương mặt tươi cười của hiệu trưởng Chu lập tức trầm một cái, nhìn về phía đại biểu học sinh gây chuyện: “Bây giờ đã biết được sự thật, các người còn có cái gì để nói không?”
Người mà liên quan đến việc lần này cũng ngậm miệng, sắc mặt lại là vô cùng khó coi, bọn họ căn bản cũng không nghĩ đến hạng mục quan trọng của trường học lại thật sự là do Tống Sở chủ đạo nghiên cứu.
“Được rồi, các người cứ đi về trước đi, đợi sau khi tổ điều tra tra ra kết quả, chuyện các người gây ra cũng không có khả năng bỏ qua như vậy, các người đi về suy nghĩ lại thật tốt đi.” Hiệu trưởng Chu xua xua tay nói.
Đoàn người lúc này mới bước nhanh rời khỏi, cảm thấy quá mất mặt rồi.
Không ít người càng oán trách với người dẫn đầu nọ, không điều tra rõ ràng mà lại kéo bọn họ theo để gây chuyện, bây giờ thì phiền toái rồi không?
Rất nhanh, chuyện này truyền ra bên trong trường, mỗi một học sinh đều rất kinh ngạc.
Tin tức này so với tin tức Tống Sở vào phòng thí nghiệm có thể còn làm cho người ta không dám tin tưởng được, bọn họ cũng đều biết việc luận văn được công bố thành công trên tạp chí ‘Khoa học nông nghiệp quốc tế’ có biết bao nhiêu khó khăn.
Đến tận bây giờ, các giáo sư khoa nông nghiệp của trường bọn họ cũng đều còn chưa làm được nữa, mà Tống Sở người ta lại làm được, còn một lần công bố là đến hai bài, điều này hoàn toàn chính là cú tát vào mặt của những kẻ gây chuyện mưa to gió lớn trước đó vậy.
Đây chính là vinh dự lớn nhất, hơn nữa hạng mục nghiên cứu trong bài luận văn được công bố của Tống Sở là hạng mục tương đối quan trọng đối với sự nghiệp nông nghiệp, vì vậy mà phía trên rất coi trọng chuyện này.
Sau đó trưởng ban của tổ điều tra cũng bị thay đổi người, cũng một lần nữa nhanh chóng triển khai điều tra, sau đó xế chiều hôm đó đã lập tức cho ra kết quả, cũng chứng nhận được nội dung của các bức thư báo tin kia đều là giả tạo, không được công nhận.
Mặc dù Tống Sở ở tại phòng thí nghiệm, nhưng buổi sáng đã gặp mặt các đồng chí của bộ khoa học nông nghiệp, dĩ nhiên cũng biết chuyện này.
Còn nghe nói chuyện đã xảy ra trong phòng họp từ trong miệng của nhân viên hướng dẫn nữa.
Đợi đến sau khi tổ điều tra đưa ra kết qua, Tống Sở trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mấy người dẫn đầu gây chuyện ầm ĩ nhất lúc trước đó, còn trong lòng còn đang thấp thỏm không yên trong giờ học, sau đó đã bị các đồng chí công an đi vào mang bọn họ đi ngay lập tức.
“Các người sao lại bắt chúng tôi? Chúng tôi phạm tội gì chứ?” Bọn họ cũng mông lung.
Đồng chí công an nói đúng sự thật: “Chúng tôi nhận được lời báo án của bạn học Tống Sở, các người dính líu đến việc bôi nhọ người khác, xúi giục dẫn đầu gây chuyện, còn viết đơn tố cáo không đúng sự thật nhằm vu cáo người khác, gây tổn thất về mặt tinh thần và danh dự của người bị hại, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, các người đã phạm pháp.”
“Cái gì?” Mấy người căn bản không nghĩ đến việc dẫn đầu gây chuyện, lại còn dính líu đến việc phạm pháp, đây là nếu như bị bắt định tội, bọn họ có thể xong rồi.
Lúc này chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra và lo sợ, một mực cầu xin tha thứ, nhưng mà căn bản là vô ích thôi.
Lúc bị đưa đi vừa khéo nhìn thấy Tống Sở, vì vậy không thể không cúi đầu xuống xụ mặt nhìn về phía cô cầu xin tha thứ, hy vọng cô đối xử khoan hồng, nhìn thấy cuối cùng đa phần của các học sinh ở trong trường học không muốn đuổi theo, bọn họ nói lời xin lỗi.
Tống Sở nhìn quanh một vòng những người đang đứng vây xem, lạnh lùng nói với mấy người họ: “Các người ban đầu tạo ra tin đồn nhảm về tôi, dẫn đầu đi gây chuyện ở khắp nơi, còn chạy đi tố cáo tôi, thời điểm muốn đem tôi ra để chỉnh đốn ở trường đại học nông nghiệp, thế mà cũng đã từng nghĩ đến cảm giác của tôi, đã từng nghĩ chúng ta là bạn cùng trường hay chưa?”
“Cho nên tôi không thể nào hủy bỏ chuyện báo án được, các người chắc hẳn phải gánh lấy hậu quả của những việc mà các người đã gây ra.”
Lời này làm cho tâm trạng của mấy người nguội lạnh không thôi, Tống Sở tuyệt đối là cố ý trả thù, bọn họ tiêu đời rồi.
Sau khi mấy người bị mang đi, chuyện này không chỉ truyền khắp đại học nông nghiệp, cũng lan truyền ở khắp những đại học ở thủ đô, Tống Sở hoàn toàn nổi danh ở các trường đại học và trường cao đẳng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận