Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 877. Khoe khoang 2

Ba giờ Will cũng tới phòng họp đúng giờ.
Có Tống Sở ở giữa phiên dịch, lại có kỹ xảo thuyết phục Will, cuối cùng ông ta cũng đồng ý xuất khẩu một lô thiết bị y tế tương đối tiên tiến.
Tống Sở lại giúp đàm phán về vấn đề chủng loại, lúc đầu nói là ba mươi loại, bây giờ đã tăng thành bốn mươi loại.
Ngoại trừ một vài thiết bị lớn và vừa ra thì còn có không ít thiết bị kiểm nghiệm cỡ nhỏ, chuyên dùng để kiểm tra đo lường một vài căn bệnh thường gặp, ví dụ như cáo huyết áp.
Hai bên đàm phán, chỉ một lát sau là kí được hợp đồng rồi.
Sau khi kết thúc, Bộ trưởng Tống và Chủ nhiệm Quách không ngừng bày tỏ lời cảm ơn với Tống Sở, nếu như không có cô, bọn họ thật sự không thể lấy được đơn hàng lớn thế này.
Ngày hôm sau, Tống Sở và Cố Việt đi tới khách sạn đã hẹn trước, còn thuận tiện ăn một bữa cơm với đám người Will.
Will cảm thấy rất hứng thú với máy móc đo đạc do Cố Việt nghiên cứu, bên này phòng thí nghiệm cá nhân của Cố Việt cũng xây xong rồi, còn nghiên cứu một vài dụng cụ máy móc đối phương có thể dùng được.
Will đưa ra đề nghị đi tham quan, cơm nước xong đoàn người bèn tới Hoa Đại.
Sau khi tham quan xong, Will và Cố Việt bèn đàm phán, cuối cùng cũng đặt được một lô máy móc đo đạc và hai loại máy móc khác.
Những dụng cụ này có thể sản xuất ở trong nước, dây chuyền sản xuất mà anh tư Tống mua từ Jonas có thể gia công linh kiện, cho nên Cố Việt không dự định bán độc quyền, chỉ bán máy móc.
Nhà máy điện khí của anh tư Tống ngày càng lớn, cũng nên làm thêm những hạng mục khác.
Công việc ở bên này của Will đã làm xong, sau khi gặp riêng Thịnh Thanh Dương thì về nước.
Ngày ông ta về nước, tất cả hiệu trưởng ở các trường đại học thủ đô cũng ngồi xuống họp.
Hội nghị còn chưa bắt đầu, Hiệu trưởng Chu mặt mày rạng rỡ tiến vào.
Lúc này ở đây đã có không ít người, nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì biết là ông già này lại gặp chuyện gì vui rồi.
Hiệu trưởng Mã của Hoa Đại cười hỏi: "Ông Chu, xem ra hôm nay tâm trạng của ông rất tốt đấy nhỉ."
Hiệu trưởng Chu trả lời: "Đương nhiên rồi, nếu như đổi thành ông thì chắc chắn tâm trạng của ông cũng sẽ vui thôi."
"Có chuyện gì thế, nói với chúng tôi với." Hiệu trưởng Kinh Đại hỏi.
Hiệu trưởng Chu khoe khoang nói: "Cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là chẳng phải hai ngày trước Tống Sở đã dẫn người phụ trách của tập đoàn Masami về đây khảo sát đó sao, sau đó lại dẫn tới trường chúng tôi tham quan một vòng, người ta đã tài trợ miễn phí cho chúng tôi nam thiết bị thí nghiệm đấy."
Các hiệu trưởng ở đây: ". . ."
Lại còn có loại chuyện tốt này, thảo nào nụ cười của ông Chu lại tươi thế, nếu như đổi thành bọn họ thì chắc chắn cũng sẽ vui.
Bây giờ anh mà không thiếu dụng cụ thí nghiệm chứ? Tất cả mọi người đều thiếu!
Ngoài việc không có nhiều kinh phí để mua sắm các thiết bị thí nghiệm khác nhau thì việc mua các thiết bị thí nghiệm tiên tiến hơn cũng rất khó khăn.
Ai ngờ Nông Đại ở thủ đô lại có thể mua được, còn được người ta tài trợ miễn phí năm thiết bị, bọn họ rất ngưỡng mộ.
"Đều do Tiểu Tống làm à?" Hiệu trưởng Mã hỏi.
Ông ta gặp qua Tống Sở hai lần, là học trò giỏi của ông Ngụy, chỉ đáng tiếc là sau đó đã chạy tới Nông Đại rồi.
Trước đây ông ta còn muốn đào góc tường, chẳng qua Tống Sở đều thể hiện rằng mình không cảm thấy hứng thú với nông nghiệp.
Hiệu trưởng Chu đắc ý lại cười nói: "Đương nhiên, trường học của chúng tôi dù sao cũng đã đào được báu vật, Tống Sở đúng là phúc tinh."
Hiệu trưởng Mã sâu kín nhìn Hiệu trưởng Chu, "Người tài giỏi như Tống Sở mà họ ở Nông Đại thì đúng là phí của trời, cô điều chế thuốc sinh vật hoặc đi tới trường quan hệ đối ngoại thì thích hợp hơn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận