Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 878. Ghen tị quá 1

Người của các trường học khác cũng rất ghen tị với Hiệu trưởng Chu.
Trước đây lúc họp người này luôn yên lặng ngồi một góc, bây giờ lại rất sôi nổi.
Nói Tống Sở là phúc tinh, đào được báu vật, bọn họ cũng thừa nhận chuyện này.
Tống Sở này tới Nông Đại học còn chưa được một học kì mà đã phát biểu tới hai bài luận văn trên 《 Khoa học nông nghiệp quốc tế 》rồi, khiến công ty điều chế thuốc tới nước mình mở chi nhánh, khiến tập đoàn Masami tài trợ miễn phí thiết bị, từng chuyện từng chuyện một, đâu phải là việc một sinh viên làm được?
Nếu như trường học của bọn họ có được sinh viên như vậy, bọn họ nhất định cũng sẽ coi cô như báu vật.
Hiệu trưởng Chu nghe Hiệu trưởng Mã ghen tị thì liếc mắt, "Trái lại tôi cảm thấy Tống Sở thích hợp nghiên cứu khoa học nông nghiệp hơn, giống ngô em ấy cải tiến đã được trồng rồi, phân hóa học loại mới cũng đã thành công đưa vào sản xuất, dịch cải tiến cũng sắp có rồi."
“Ông đã từng gặp được một sinh viên nào tới Nông Đại chưa lâu mà đã có thể dẫn giáo sư của trường làm nghiên cứu chưa? Cho nên nói rõ Tống Sở rất thích hợp."
"Ông Mã cũng đừng ghen tị nữa, trường học của chúng tôi có một Tống Sở, trường học của các ông chẳng phải cũng có một Cố Việt đó sao."
"Đã liên tục phát biểu luận văn trên《 Vật lý quốc tế 》《Tư liệu quốc tế 》rồi , còn nộp đơn đăng kí mười hạng mục độc quyền, tôi nghe nói nồi cơm và lò vi sóng đang rất nổi tiếng hiện nay cũng do em ấy làm ra."
"Còn được đề cử giải thưởng vật lý cấp quốc tế, chuyện này cũng giúp trường học của các ông rất vẻ vang đấy."
Hiện nay các trường học lớn ở thủ đô, người nổi trội không chỉ có Tống Sở, Cố Việt cũng rất nổi tiếng.
Hiệu trưởng Mã nghe thấy ông ta khen Cố Việt, cười gật đầu: "Đúng vậy, Cố Việt của chúng tôi quả thực không chịu thua kém, dụng cụ hai ngày trước nghiên cứu chế tạo đã được người phụ trách tập đoàn Masami coi trọng, còn kí hợp đồng đặt hàng nữa."
"Trước đây đều là chúng ta nhập khẩu thiết bị từ nước ngoài, bây giờ thì ngược lại rồi." Ông ta cũng rất kiêu ngạo nói.
Cũng còn may là trường học của ông ta có một Cố Việt chống lưng, bằng không thực sự không bì nổi với ông Chu.
Hiệu trưởng Chu cũng không chịu tỏ ra yếu kém, "Cố Việt quả thực lợi hại, nhưng Tống Sở của chúng tôi cũng không kém, lần này Will của tập đoàn Masami cũng nhằm vào hạng mục của em ấy mà tới, không chỉ đầu tư hợp tác, còn cử bốn cố vấn kĩ thuật tới phòng thí nghiệm cá nhân của Tống Sở để hỗ trợ."
"Đó đều là chuyên gia về lĩnh vực cơ khí đấy, kỹ thuật thành thục lại còn có kinh nghiệm, đến lúc đó Tống Sở còn muốn để bọn họ dẫn theo vài sinh viên để trợ giúp." Ông ta khoe khoang nói.
Các vị hiệu trưởng khác: ". . ."
Hai người này đủ rồi đấy, nơi đây đã hoàn toàn biến thành nơi khoe khoang của hai người họ, sao bọn họ lại không có một nhân tài như vậy tới báo danh chứ? Ghen tị quá.
Hiệu trưởng Mã nghe được vấn đề then chốt, "Ông nói tập đoàn Masami cử bốn chuyên gia cơ khí tới phòng thí nghiệm của Tống Sở để nghiên cứu hạng mục, em ấy còn có thể sắp xếp sinh viên giúp đỡ?"
Hiệu trưởng Chu cười đắc ý nói: "Đó vậy, đợi bốn người bọn họ tới đây thì Tống Sở sẽ thương lượng với bọn họ."
Ông ta cũng không ngốc, khoe khoang thì được, hưng không thể nói hết.
Hiệu trưởng Mã lập tức lộ ra vẻ cung kính, "Ông Chu, bảo Tống Sở chừa cho trường chúng tôi mấy chỗ với, bên chỗ chúng tôi có mấy sinh viên rất chuyên nghiệp đấy."
Nông Đại lại không có sinh viên thông thạo về mặt này, làm phụ tá thì lãng phí quá.
Ánh mắt của các hiệu trưởng của các trường có chuyên ngành liên quan tới khoa học tự nhiên cũng sáng lên, "Đúng vậy, ông Chu đây chính là chuyện tốt, cũng bảo Tống Sở cho cho chúng tôi vài chỗ với, mọi người cùng nhau tiến bộ."
Hiệu trưởng Chu: ". . ." Mấy người này thật biết thừa nước đục thả câu.
"Sinh viên trường chúng tôi còn không đủ chỗ đấy, các ông đừng mơ nữa." Ông ta cạn lời nói.
"Trường học của ông không chuyên về phương diện này, chẳng phải là lãng phí quá sao." Một hiệu trưởng ngay thẳng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận