Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 894. Chắc chắn là vui mừng muốn chết 1

Sau khi sau người quay về, bạn cùng lớp và bạn cùng phòng đều hỏi thăm tình hình của bọn họ.
Mấy người cũng chẳng giấu giếm, ngoài nói với mọi người về trung tâm thí nghiệm tư nhân của của Tống Sở xây mấy toàn nhà riêng để làm thư viện, nhà ăn, phòng tập gym, các dụng cụ, thiết bị trong phòng thí nghiệm cũng đều là những thứ bọn họ chưa từng thấy.
Tiếp đó là nói cho mọi người nghe về đãi ngộ, thức ăn trong nhà ăn ngon nhưu thế nào, có thể được chia phòng đơn, vân vân.
Những điều này khiến cho những người không đăng kí và không được cho ngưỡng mộ vô cùng.
Những người tuần trước đăng kí làm thêm đã đi rồi, về rồi liền nghe nói có vô vàn các đãi ngộ tốt, ăn uống cũng không tối, nhưng cũng chỉ một mặn hai chay canh.
Như thế thôi bọn họ đều đã thấy rất tốt rồi, không người rằng nhà ăn ở phòng thi nghiệm tư nhân của Tống Sở lại còn tốt hơn.
Một ngày hai mặn, 3 chay, còn muốn ăn nhiêu thì lấy nhiêu, nhưng đó là cuộc sống bọn họ đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thế là càng nhiều người chạy tới đăng kí, mấy người đó muốn đợi đến lúc phòng thí nghiệm tư nhân của Tống Sở tuyển người tiếp. Bọn họ tích cực tranh giành, cơ hội thế quá hiếm có.
Đãi ngộ tốt, làm việc ở phòng thí nghiệm còn có thể học được không ít kiến thức, nâng cao năng lực bản thân.
Sau khi hiệu trưởng Chu nghe chuyện này thì trực tiếp đến phòng thí nghiệm của Tống Sở.
Tống Sở vừa làm thí nghiệm với mấy vị chuyên gia xong, đang đi ra: “Hiệu trưởng Chu, đến phòng làm việc của em nói chuyện đi ạ.”
“Được!” Hiệu trưởng Chu gật đầu.
Sau đó đi theo Tống Sở đến phòng làm việc của cô.
Vừa đi vào liền sững sờ. Lần trước bọn họ cùng nhau them gia tham quan trung tâm thí nghiệm, có điều không đến phòng làm việc của cô, hôm nay là lần đầu tiên.
Bày trí khá thanh nhã lại mang một vẻ xa xỉ khiêm nhường, còn có cả sofa da và những thiết bị gia dụng ông ta chưa từng thấy.
Quả nhiên, vẫn là Tống Sở giàu có uy nghiêm, ông ta cũng muốn đến phong thí nghiệm tư nhân của cô làm việc.
Hôm nay mấy người các ông nghe về chuyện ăn uống, ai nấy đều không nhịn được mà ngưỡng mộ những sinh viên làm bán thời gian ở đây, làm gì có đơn vị nào có đồ ăn ngon như thế? Chỉ có ở phòng thí nghiệm tư nhân của Tống Sở có thôi.
Hiệu trưởng Chu ngồi xuống, Tống Sở rót cho ông ta ly trà.
Ông ta bưng ly nước lên uống một ngụm, hai mắt sáng lên: “Trà ngon.”
Tống Sở cười nói: “Ông nội Cố cho đó ạ.”
Nhà họ Cố thường hay mang đồ quà qua đây, trà ngon, kẹo, cà phê, trái cây nhập khẩu vân vân, cô sẽ đem chúng tới văn phòng để ăn, có lúc lấy ra thưởng cho nhân viên.
Hiệu trưởng Chu lại uống một ngụm: “Tiểu Tống, những đồ tốt ở chỗ em nhiều thật đấy, thầy ngưỡng mộ thật.”
Tống Sở cười nhẹ: “Nếu như thầy nghỉ hưu mà thấy buồn chán thì có thể đến phòng thí nghiệm của em làm việc, đến lúc đó cũng có thể được hưởng.”
Cô rất hoan nghênh những người già có kinh nghiệm như thế này.
Sau khi bọn họ về hưu cũng sẽ không thích nghi được những ngày tháng bỗng nhiên được nhàn hạ. Vừa hay có thể tới chỗ cô hoặc là chỗ anh cô để giết thời gian.
Hai mắt hiệu trưởng Chu sáng lên: “Thật sao?”
Hai năm nữa là ông ta phải về hưu, gần đây còn hay nghĩ đến chuyện về hưu rồi chẳng có chuyện gì để làm nữa, có thể sẽ không thấy quen.
Bây giờ nghe Tống Sở nói như thế, ông ta nghiêm túc.
Tống Sở cười gật đầu: “Đương nhiên là thật ạ, lúc nào cũng hoan nghênh thầy, không chỉ là có mỗi hiệu trưởng Chu, những giáo sư trong trường ta mà về hưu rảnh rỗi kiếm việc làm thì cũng có thể tới phòng thí nghiệm của em giúp đỡ.”
“Tiền lương và đãi ngộ làm theo quy định, dự án có thành quả còn được thưởng hoặc là trích phần trăm.” Hiện tại quản lý và những người giúp đỡ lặt vặt không thiếu, nhưng rất thiếu chuyên gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận