Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 90. Chưa từng gặp ai tự tâng bốc mình như vậy 2

Tống Sở đi vào theo, vui đùa nói: “Tôi còn chưa thấy người đẹp giặt quần áo, đúng lúc nhìn thấy thì nhìn nhiều chút.”
“…” Cố Việt lộ ra chút bất lực, một người đàn ông như anh bị gọi là người đẹp thật sự không quen.
Nghe giọng điệu trêu ghẹo của cô, cộng thêm những tiếp xúc gần đây, Cố Việt cũng biết người phụ nữ này không chỉ da mặt dày, có lúc nói chuyện còn không ăn nhập vào đâu.
Anh hỏi kèm theo chút cười nhạo: “Cô muốn xem người đẹp giặt quần áo, về nhà cầm cái gương đặt trong sân, tự mình đến phía trước giặt là có thể thấy được rồi.”
Mặc dù xưa nay anh không quan tâm đến phụ nữ, nhưng không thể không nói Tống Sở là người đẹp nhất anh từng gặp qua.
Khụ khụ, chính là tác phong làm việc này cũng là người đặc biệt nhất.
Tống Sở nghe anh nói như vậy, gương mặt mang theo nụ cười và nói: “Không cần soi gương, tôi luôn biết mình trời sinh đoan trang khó bỏ, đại mỹ nữ chính hiệu.”
“…” Cố Việt mắc nghẹn, chưa từng thấy ai tự tâng bốc mình như vậy: “Cô thật nói ra mà không biết ngượng.”
Tống Sở không đồng tình, cười khanh khách nói: “Có gì ngượng, vốn dĩ chính là sự thật, người phụ nữ tự tin mới là đẹp nhất, cho nên tôi đẹp như thế.”
Khiêm tốn là gì? Có thể làm cơm ăn không? Rõ ràng không thể, cho nên cô không cần.
Cố Việt: “…”
Anh bị cô đánh bại rồi, không thèm nói lại, cúi đầu ăn cơm.
Tống Sở ngồi bên cạnh, cầm một số bản vẻ anh đã vẽ xong ở trên bàn một cách rất tự nhiên.
Phát hiện tên này đã sửa đổi không ít thứ trên nền tảng máy ấp trứng trong sách vở, ví dụ như vật liệu, còn có một số mạch v.v.. Cũng phù hợp với thời đại này hơn.
Quả nhiên cô không nhìn lầm người, trên khía cạnh máy móc tên này chính là một thiên tài.
“Học thần Cố, hiệu suất của anh rất cao mà, thiết kế máy ấp trứng gà con đã có thể sửa xong rất nhanh rồi.” Cô mở miệng nói.
Cố Việt nói thản nhiên: “Cũng tạm được, cũng không phải quá khó.”
Anh hiểu rõ và sửa đổi lại một lần, cũng biết ưu điểm của máy ấp trứng này, trong lòng không kìm được cảm thán đồ trong thư viện của Tống Sở quá quý báu và hiếm lạ.
Anh phát hiện Tống Sở rất quen thuộc không gian phòng thí nghiệm, sách nào đặt ở đâu cũng không cần tìm một mình, đi qua đã có thể lấy, giống như bản thân cô đã từng sắp xếp quy nạp lại rồi bỏ vào.
Cũng không biết phòng thí nghiệm và thư viện này cô có được từ chỗ nào, sao lại có nhiều tư liệu, sách vở, kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy.
Tuy rằng anh tò mò nhưng từ trước đến nay lại chưa từng nghĩ hỏi đến tận gốc, suy cho cùng mỗi người đều có bí mật của mình.
Tống Sở cười hỏi: “Khoảng khi nào có thể cho ra bản thiết kế cuối cùng? Tôi bên này đã liên hệ với nhà máy cơ giới trong huyện xong rồi, bọn họ bên đó cũng có thể giúp đỡ sản xuất bất cứ lúc nào.”
Cố Việt bới miếng cơm cuối cùng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: “Cô đã liên hệ xong nhanh như vậy sao?”
Anh vừa mới nghe người của chỗ thanh niên tri thức bàn tán, nói anh tư Tống và Đường Khánh khoác lác trong thôn, hôm nay Tống Sở dẫn bọn họ vào phố huyện nói chuyện với những nhà máy lớn kia, không chỉ mời người ta đồng ý đổi vải vóc, đường và đồ dùng trong nhà, còn mời người của nhà máy cơ giới đổi máy cày.
Trong lời của mấy người trò chuyện, với những tiếp xúc và hiểu biết gần đây của anh về Tống Sở, chuyện này rất có khả năng là thật.
Nhưng không ngờ ngay cả chuyện sản xuất máy ấp trứng gà con mà cô cũng liên hệ xong rồi.
Tống Sở khẽ cười, nói: “Đúng đó, đích thân tôi đến nhà máy cơ giới, đương nhiên cùng nhau làm rồi.”
“Đợi sau khi anh xác định, thì cùng đi với tôi một chuyến, tôi và chủ nhiệm Trương của bộ phận kỹ thuật ở phân xưởng bọn họ bên đó đã hẹn xong rồi.” Cô lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận