Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 917. Trong lòng sụp đổ 2

Bao lâu không gặp, sự yêu thích và ý lại của Cố Cẩn dành cho Tống Sở vẫn không thay đổi.
Lúc đầu Tống Sở cảm thấy có hơi kinh ngạc, sau đó cô mỉm cười ôm lấy thằng bé một cái: “Cảm ơn Tiểu Cẩn đã khen dì, sau này cháu cũng có thể giỏi như dì vậy.”
Không phải là cô tùy ý nói câu này, mà chỉ số IQ của Cố Cẩn cũng cao bất thường, hơn nữa cô và đám người Cố Việt cũng thường dạy dỗ thằng bé rằng sau này chỉ cần không đi sai đường, thì thành tựu của thằng bé cũng sẽ không thấp.
Cố Việt mỉm cười, lên tiếng: “Cháu chỉ nhìn dì Sở Sở của cháu thôi!”
Cố Cẩn buông Tống Sở ra và đưa tay ôm lấy chân của Cố Việt: “Chú cũng rất là tài giỏi.”
Cố Việt ôm thằng bé lên rồi cười nói: “Chậc chậc, Tiểu Cẩn của chúng ta cũng biết nịnh rồi.”
Có thể thấy, Cố Cẩn đã vui tươi hơn nhiều so với bọn họ lúc rời đi.
Cố Cẩn nói với giọng điệu chững chạc: “Không phải đâu ạ, cháu nói thật đấy.”
Lúc này Tống Sở nhìn về phía Tống Bình rồi hỏi: “Chị Bình, sao chị lại tới đây?”
Tống Bình mỉm cười, đáp: “Chị nghe Cố Diên nói muốn dẫn Tiểu Cẩn đến xem các em thì nên chị đã xin nghỉ để đi cùng họ.”
“Sáng sớm hôm nay bọn chị mới tới, Sở Sở và Tiểu Cố đúng thật là càng ngày càng tuyệt.” Cố ấy để lộ nụ cười đầy kích động và tự hào.
Tống Sở cười nói: “Mọi người có thể tới xem em thi, em rất vui.”
Ở bên ngoài nói chuyện cũ một lúc xong, mọi người nhanh chóng lái xe đi tới quán ăn tư nhân của anh hai Tống.
Anh hai Tống nói anh và đầu bếp đã chuẩn bị đồ ăn cho ba ngày này.
Anh cả Cố và Tống Bình đưa Cố Cẩn ngồi lên xe do Cố Việt lái.
Tống Sở ngồi ở vị trí cạnh tài xế, quay đầu nhìn cả ba người tràn ngập không khí gia đình, thì cô mới nhớ tới cách mà khi nãy chị Bình gọi anh cả Cố.
Hơn nữa, giữa hai người họ có cảm giác khá ăn ý, giống như là một đôi tình nhân vậy.
Cô thử nói đùa: “Nhìn ba người lúc này giống như là người một nhà vậy.”
Cố Cẩn lên tiếng trước một bước, thằng bé chia sẻ một cách rất vui vẻ: “Dì Sở Sở, bọn cháu vốn dĩ đã trở thành người một nhà rồi, dì Bình Bình dì sắp làm mẹ cháu rồi.”
Thằng bé vốn dĩ đã muốn kêu dì Bình Bình là mẹ từ lâu rồi, nhưng cha nói bây giờ vẫn chưa được, phải đợi đến khi nào bọn họ kết hôn mới được gọi.
Anh cả Cố quay nhìn Tống Bình đang đỏ mặt, thì cười và nói với Tống Sở: “Tiểu Cẩn nói không sai, anh với chị em đang là người yêu, bọn anh đang chuẩn bị năm nay kết hôn.”
Ban đầu anh ta chỉ đơn giản là cảm thấy biết ơn vì Tống Bình đã chăm sóc con trai anh ta, nên anh ta cũng chăm sóc cô ấy.
Sau một thời gian bên nhau, anh ta đã bị thu hút bởi sự dịu dàng và hiền lành ở con người cô ấy.
Đối với người vợ trước, thì người đó là người mà mẹ anh ta bảo xem mắt, làm quen rồi kết hôn, nó là ở trách nhiệm nhiều hơn chứ không đến nỗi là thích cỡ nào.
Nhưng đối với Tống Bình, anh ta là thật sự bị rung động, cộng thêm việc con trai anh ta thích và lệ thuộc vào cô ấy, nên anh ta đã lập tức chủ động theo đuổi cô ấy.
Ban đầu Tống Bình cũng từ chối, thậm chí là cô ấy còn bị sợ hãi, có thể là cô ấy cảm thấy với thân phận và bối cảnh như anh mà theo đuổi cô ấy thì không giống là thật lắm.
Tuy nhiên, anh ta cũng không từ bỏ, cộng thêm sự giúp đỡ của con trai mình, cuối cùng anh ta mới được cô ấy đồng ý thử làm người yêu anh ta.
Bọn họ ở bên cạnh nhau, quả thật như Tống Sở nói là họ càng ngày càng giống như là người một nhà, giống như một gia đình hơn là người vợ trước của anh ta, vừa ấm áp lại lặng yên.
Hơn nữa hành động lặng lẽ quan tâm và săn sóc của cô ấy giống như dòng suối nhỏ vậy, khiến anh ta cảm thấy Tống Bình chính là người phụ nữ mà anh ta muốn kết hôn cùng.
Nơi có Tống Bình và con trai mới là mái nhà thật sự, khiến anh ta cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, chứ không phải là cái cảm giác mệt mỏi và chán nản như anh ta đã từng, thà rằng trốn đi làm chứ không muốn trở về nhà.
Tống Bình nói với Tống Sở với vẻ mặt đỏ ửng: “Phải đó, chị và Cố Diên đang là người yêu của nhau, lần này chị tới cũng là muốn nói cho em nghe chuyện này.”
Cố Diên theo đuổi cô ấy, ban đầu cô ấy cũng khá sợ, cũng không có bất kỳ tâm tư gì với anh ta, sau đó chính sự bao dung và quan tâm của anh ta đã khiến cô ấy rung động.
Cũng khiến cô ấy bước ra khỏi bóng đen của cuộc hôn nhân thất bại kia, và sẵn sàng trải nghiệm một sự khởi đầu mới.
Mặc dù ban đầu Tống Sở có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cô cũng cảm thấy bình thường: “Em ngồi đây chúc mừng hai anh chị trước!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận