Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 92. Cả thôn đều náo động rồi 2

Chủ nhiệm Thạch đã đợi sẵn rồi, khách sáo với Tống Sở bọn họ không thôi.
Tối qua ông ta bảo vợ đem dầu đi xào rau, mùi vị thơm hơn dầu đậu nành, con trai con gái ông ta đều thích ăn, cho nên rất vui.
Bọn họ cùng nhau xuống lầu kiểm tra một trăm cân dầu nhà máy cơ giới bên này cần, nhìn mỗi thùng đều trong suốt, tinh khiết và thơm, ông ta rất hài lòng.
“Đi thôi, chúng ta đi xem máy cày.” Ông ta bảo người hậu cần kéo dầu đi, cười nói với mấy người Tống Sở.
Tống Sở gật đầu: “Được.”
Mấy cán bộ thôn và chủ nhiệm Thạch nói chuyện rất không tự nhiên, ngay cả Đường Dân cũng không ngoại lệ, dẫu sao trước đây bọn họ chưa hề giao tiếp với cán bộ của những xưởng lớn này.
Thấy Tống Sở và chủ nhiệm Thạch bình tĩnh, chậm rãi mà nói chuyện, bọn họ không khỏi có cái nhìn mới về cô.
Cán bộ trong thôn đều nghĩ trong lòng, cô bé Tống Sở này vẫn thật giỏi, trước đây bọn họ nhìn nhầm rồi.
Chủ nhiệm Thạch sớm đã bảo người chuẩn bị máy cày xong, lúc này đang để ở đất trống.
Ông ta vốn định lấy cái rất cũ, gần đây bỏ ra cho Tống Sở bọn họ mượn, nhưng vì cuộc nói chuyện của cô và chủ nhiệm Trương, bọn họ đã bàn bạc đổi một cái còn đang sử dụng, nhìn qua vẫn còn mới ba bốn phần.
Tống Sở nhìn máy cày là biết cuộc nói chuyện hôm qua không uổng phí, chủ nhiệm Thạch và chủ nhiệm Trương đều là người thông minh.
Chủ nhiệm Thạch xoay người nói với đám người Đường Dân: “Các ông ai biết lái, lên thử trước, chúng tôi đã thêm dầu rồi.”
Tống Sở cười nói: “Người trong thôn chúng tôi không ai biết lái máy cày, cho nên để tôi học trước, vẫn phải làm phiền chủ nhiệm Thạch giúp sắp xếp người dạy tôi.”
Chủ nhiệm Thạch ngạc nhiên, nhưng cười nói rất nhanh: “Được, vậy cô thử trước.”
Ông ta sắp xếp một tài xế máy cày già dặn dạy Tống Sở, mọi người vốn tưởng rằng phải đợi rất lâu, chủ nhiệm Thạch cũng định trở về phòng làm việc nghỉ ngơi trước, ai ngờ cô mới mấy phút đã học được rồi.
Thấy Tống Sở bắt chước lái máy cày, người có mặt đều không biết phải nói gì mới tốt, cô này học cũng quá nhanh, quá tốt rồi.
Chủ nhiệm Thạch khen ngợi: “Tiểu đồng chí cô đây thật giỏi.”
Tống Sở khiêm tốn không ít trước mặt những người này: “Đều là vị lão đồng chí này dạy giỏi.”
Lão đồng chí dạy Tống Sở lái máy cày ưỡn ngực, ông ta thích nghe lời này, Tống Sở cũng là người ông ta dẫn dắt thông minh nhất, bắt đầu nhanh nhất: “Cũng là vị tiểu đồng chí này thông minh, học giỏi.”
Dầu và máy cày nghiệm thu xong, Tống Sở bảo mấy người anh tư Tống dọn số dầu còn lại lên máy cày, xe bò trở về trước.
Chủ nhiệm Thạch tiễn cô ra cổng, xác nhận lần nữa: “Đồng chí Tống, ngày một tháng sau vẫn là giờ này gửi dầu qua sao?”
Tống Sở trả lời: “Xấp xỉ là giờ này đi.”
Với số dầu gửi đến lần này, mỗi người công nhân của nhà máy cơ giới không được chia quá nhiều, nhưng cũng đã thảo luận kỹ, đây coi như là số lượng nửa tháng.
Sau này ngày một mỗi tháng, sẽ gửi hai trăm cân qua, ngoài mượn máy cày ra, vẫn sẽ miễn phí giúp gia công máy ấp trứng gà con sau này trại nuôi gà của bọn họ dùng đến.
Kế tiếp, Tống Sở lái máy cày, dẫn đám người Đường Dân đến xưởng đường, xưởng dệt và xưởng đồ dùng trong nhà, gửi dầu qua, sau đó đã đổi được một xe đồ.
Lúc trở về, Tống Sở lái máy cày, đám người Đường Dân đạp xe đạp theo phía sau.
Trông thấy thùng xe phía sau máy cày chất đầy đồ, cán bộ trong thôn đều cảm thấy có chút không chân thật.
Nếu không phải tận mắt đi xem, bọn họ căn bản không thể nào tin được, dùng dầu ép từ quả dại hái trên núi đổi được nhiều đồ dễ dàng như vậy.
Điều quan trọng nhất là, lãnh đạo trong những xưởng kia xem ra vẫn khá khách sáo và nhiệt tình, bọn họ sinh ra một loại cảm giác tự hào kỳ lạ.
Đợi sau khi lái máy cày vào thôn, không ngoài dự tính của Tống Sở, cả thôn đều náo động rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận