Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 924. Thật là khiến lòng người phấn chấn! 1

Bên trọng tài sau khi đối chiếu đáp án của mấy người Tống Sở xong thì không công bố kết quả.
Hai mươi phút sau, thời gian đã hết, mỗi đội cho dù đã làm xong hay chiều đều phải nộp đáp án.
Các trọng tai mau chóng đối chiếu. Hơn mười phút trôi quá, trọng tài chính đứng lên tuyên bố kết quả.
Đội của Tống Sở đúng hết, tích được trọn điểm, đội thứ hai đúng được 2/3, đội thứ ba đúng được hơn 1/3 một chút.
Thành tích của ba đội này ở hai vòng trước cũng là top 3.
Trọng tài chính tổng hợp lại thành tích của hai vòng trước, công bố kết quả cuộc thi giao lưu quốc tế giữa mấy mười mấy trường đại học.
“Tôi tuyên bố, ngôi vị dẫn đầu của cuộc thi lần này là đội thi đến từ Trung Quốc.”
Ông ta vừa nói xong, bốn xung quanh hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều kích động vô cùng mà đúng lê.
Đội của bọn họ thực sự đã lấy được vị trí dẫn đầu, đó là điều mà ngày lúc bản đầu đến cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ.
Chúng ta lạc hậu thì làm sao, vẫn lấy được vị trí dẫn đầu đó thôi, chúng ta chẳng kém hơn đất nước nào cả. Vào thời khắc này có người sinh ra cảm giác tự hào và kiêu ngạo.
Ba người Châu Vệ Động cũng xúc động đến nỗi khóe mắt đỏ hoa, thế mà đội thi đại biểu Trung Quốc lại giành được vị trí đầu tiên. Đối với bọn họ mà nói, đây chính là một vinh dự rất lớn.
Nét cười trên khuôn mặt Tống Sở và Cố Việt càng thêm rõ nét. Mặc dù không xúc động hay vui mừng như những người khác, nhưng tâm trạng của bọn họ cũng chập chờn vì ảnh hưởng bởi tâm trạng của mọi người.
“Chúng ta thắng rồi, chúng ta thực sự thắng rồi.”
Khuôn mặt Thẩm Nguyệt đầy sự khâm phục mà nhìn Tống Sở nói: “Bạn học Tống, cô và bạn họ Cô thật sự rất giỏi, nói chúng tôi giành được vị trí đầu tiên, chẳng thà nói là hai người dẫn dắt chúng tôi.”
Tống Sở cười nhẹ: “Lần này có thể giành hạng nhất cũng không hoàn toàn là công lao của chúng tôi, mọi người đều ra sức cố gắng, vinh dự này thuộc về mọi người.”
Lần này ngoài ba đồng đội thực sự rất tốt, thì không còn gì kéo chân họ.
“Ừm, vinh dự này thuộc về mọi người, nhưng mấu chốt vẫn là hai người.” Thẩm Nguyệt lau đi hàng lệ xúc động.
Mặc dù bọn cô đã cố hết sức, nhưng hạng nhất vẫn là Tống Sở và Cố Việt giành lấy, trong lòng bọn cô đã có tính toàn.
Cho dù thế nào, có thể cùng hai người Tống Sở tham gia cuộc thi, sau đó lấy được thành tích tốt là hạng nhất, trong lòng bọn họ đều vui mừng và kiêu ngạo.
Có một ngày bọn họ có thể ra ngoài và nói, chúng tôi đã từng chung đối với thiên tài của thiên tài, từng giành chiến thắng.
Hai đội giành được hạng 2 và hạng 3 thì không được vui vẻ như thế. Ban đầu theo như cách nhìn của bọn họ, đội của Tống Sở chắc chỉ tồn tại với ý nghĩa lót đường thôi, ai mà ngờ lại tầm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi, sau đó giành lấy hạng nhất.
Đặc biệt là đội thứ hai. Trong lòng ai nấy đều cảm thấy thót tim, lần này bọn họ quyết tâm giành vị trí đầu tiên, và cũng cảm thấy mình đủ khả năng để làm chuyện đó.
Chỉ là gặp được hai thiên tài “biến thái” là Tống Sở và Cố Việt, hủy hoại mục tiên giành hạng nhất của bọn họ, thực sự khiến người ta bị đả kích.
Rất nhanh, ban tổ chức để tổng biên tập của tạp chí quốc tế lên trao giải cho đội của Tống Sở, một cái cúp đại biểu cho vinh dự của đội giành hạng nhất.
Tống Sở nhận lấy cúp, sau đó để những người khác cầm chung.
Những người bên dưới ra sức không ngừng vỗ tay, thậm chí có người có xúc động mà hét lên “Trung Quốc là số 1”.
Màn này cũng đã được ghi lại hết trong máy quay phim, và nó sẽ trở thành một hình ảnh tuyệt đẹp trong lịch sử ở tương lai.
Cuộc thi kết thúc, Tống Sở và Cố Việt vừa muốn rời đi thì bị mấy vị trọng tài chính giữ lại.”
“Tống, Cố, hai người làm thế nào để trực tiếp phán đoán những câu sai?” Một vị trọng tài không nhịn được tò mò mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận