Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 927. Anh ta cũng chẳng phải là người thu gom rác 2

Buổi chiều sau khi tan học, Cố Việt tới đón Tống Sở đi ăn ở một nhà hàng.
Đây là chỗ Quý Mai Nhã hẹn anh cả Cố ăn cơm, Cố Việt suy nghĩ một lúc thì vẫn chuẩn bị tới làm hậu thuẫn cho anh trai anh, dù sao thì anh cũng chẳng kiêng dè gì người đàn bà kia cả.
Không ăn chung, một mình anh và Tống Sở ngồi ở một bàn bên cạnh trước, vừa vặn bị cây xanh ngăn trở, không nhìn thấy bọn họ được.
Cố Diên không đi cùng với bọn họ, mà đi đón Tống Bình rồi đến sát giờ.
Khi bọn họ đến, Quý Mai Nhã vừa mới ngồi xuống.
Thấy Cố Diên tới, trên mặt bà ta lộ ra một nụ cười đúng mực.
Nhưng lại phát hiện còn có một cô gái đi theo bên cạnh Cố Diên, hai người còn dắt Cố Cẩn ở giữa, nhìn qua cực kỳ giống người một nhà, trong nháy mắt mặt bà ta cứng đờ, trong mắt có mấy phần không vui.
Nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.
“A Diên, Tiểu Cẩn, các con tới đây, mau ngồi đi!” Bà ta cười ngoắc ngoắc tay.
Cố Diên dẫn hai người Tống Bình tới ngồi xuống, nhàn nhạt chào Quý Mai Nhã: “Mẹ.”
Trí nhớ Cố Cẩn rất tốt, dĩ nhiên là cũng nhận ra và có ấn tượng với người bà nội này.
Thằng bé vẫn còn nhớ, có một lần ra ngoài bị mấy người kia bắt nạt, đúng lúc gặp bà nội đi ngang qua.
Thằng bé vô cùng tủi thân mà chạy lên, muốn bảo bà nội dẫn thằng bé đi tìm ông nội và cha.
Thế nhưng bà nội lại nhìn thằng bé đang khóc lóc với ánh mắt hơi ghét bỏ, nói thằng bé không được gây chuyện, mẹ thằng bé mang theo đứa con của chồng trước này gả cho những người khác cũng không dễ dàng, bảo thằng bé ngoan ngoãn chút, không được trêu chọc mấy người bắt nạt thằng bé, bị chửi mấy tiếng, bị đánh mấy cái cũng chẳng sao cả.
Nói xong thì không để ý tới thằng bé nữa, sau đó liền vô tình rời đi thẳng thừng.
Khi đó lần đầu tiên trong lòng thằng bé sinh ra hận ý với bà nội và mẹ.
Quý Mai Nhã gật đầu với Cố Diên một cái, rồi nhìn về phía Cố Cẩn không chào hỏi hay gọi bà ta: “Tiểu Cẩn, có phải là không nhớ bà nội đúng không?”
Xưa nay bà ta không quá thích đứa cháu trai có tính tình trầm lặng này, nhưng bây giờ cũng lộ ra nụ cười tương đối từ ái.
Bà ta biết con trai cả rất để ý tới đứa cháu này, bà ta muốn nắm bắt đối phương, ra tay từ Cố Cẩn cũng không tệ, trẻ con không hiểu gì cả, bà ta tùy tiện dụ dỗ là được thôi.
Cố Cẩn lạnh nhạt nhìn bà ta, mở miệng nói: “Cháu vẫn nhớ bà, lần trước cháu bị mấy người đánh, cháu có đi nhờ bà giúp đỡ, nhưng bà lại nói là mẹ cháu không dễ dàng gì, bảo cháu phải ngoan chút, bị chửi, bị đánh cũng chẳng sao cả, sau đó thì rời đi.”
“Cháu mới không có người bà nội như vậy.” Thằng bé lại bổ sung một câu.
Thằng bé chẳng thèm người bà nội như vậy, đáng ghét gần chết.
Đừng tưởng rằng thằng bé không nhìn ra, dáng vẻ tươi cười khi bà ta nhìn nó giả dối biết bao, bà ta hoàn toàn không thích nó, chỉ là giả vờ thích thôi, nó cũng chẳng lạ gì.
Từ nhỏ Cố Cẩn đã vô cùng thông minh, tâm trí trưởng thành hơn những bạn đồng trang lứa, lại trải qua chuyện như vậy, cộng thêm đã từng được Tống Sở dạy dỗ, cho nên trong đầu cũng toàn sạn.
Quả nhiên, thằng bé vừa nói ra những lời này, Quý Mai Nhã ngồi đối diện lập tức biến sắc.
Bà ta hoàn toàn không ngờ tới thằng nhóc thối tha này còn nhớ chuyện của mấy năm về trước, khi đó thằng bé mới có ba tuổi đúng không nhỉ?
Cố Diên cũng không ngờ tới lại còn có chuyện như vậy, nụ cười nhạt trên mặt lúc ban đầu lập tức biến mất trong nháy mắt: “Mẹ, hóa ra là trong lòng mẹ con trai của con, cháu trai ruột của mẹ còn không bằng cái Lê Hồng Liên đã phản bội, vứt bỏ con kia.”
Gia đình mà Lê Hồng Liên gả qua kia đã bị anh ta và nhà họ Cố hoàn toàn đè ép, bởi vì đã làm chuyện vi phạm pháp luật nhiều lần, nên anh ta thuận thế tống người vào luôn.
Người chồng hiện tại của cô ta đã bị tống vào tù nửa năm trước, nhà đó cũng hoàn toàn sa sút.
Chuyện càng cạn lời hơn nữa là hai tháng trước Lê Hồng Liên lại vô liêm sỉ chạy tới tìm anh ta và Tiểu Cẩn, hy vọng được tái kết hôn.
Liên tục nói là mình sai rồi, năm đó xảy ra chuyện như vậy quá sợ hãi, vì vậy mới học mẹ anh ta ly hôn tái giá, sau này cô ta tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa.
Giữa hai người bọn họ còn có một đứa con trai, sau này cô ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Cẩn vân vân.
Anh ta chỉ cảm thấy rất nực cười, anh ta cũng chẳng phải là người thu gom rác, vì vậy đã quả quyết cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận