Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 952. Thai long phụng (Phiên ngoại 1)

Sau khi Tống Sở mang giải Nobel Awards về thì cảm thấy trong người không được khỏe, Cố Việt rất khẩn trương, kéo cô tới bệnh viện.
Vừa kiểm tra thì phát hiện cô đã mang thai, hơn nữa nhìn kết quả siêu âm thì còn là thai đôi.
Tống Sở có tinh thần và nhận thức rất mạnh mẽ, trước đó cô cũng đã cảm nhận hình như trong người nhiều thêm một thứ gì đó, đoán chắc có thể là mình đã mang thai rồi, vậy nên cũng không phải là quá bất ngờ với kết quả này.
Chỉ là vẫn tương đối kinh ngạc và vui mừng thì mang thai đôi, bây giờ đã thực thi kế hoạch hóa gia đình, nhà nào có hộ khẩu thành phố cũng chỉ có thể sinh một con.
Cô cảm thấy đứa nhỏ có một người anh em hay chị em đều vô cùng tốt, tương lai cũng có bạn có bè, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, giống như mấy anh em các cô vậy.
Sau khi Cố Việt nghe được tin này thì trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, mừng rỡ.
Chờ khi về đến xe, anh ôm lấy Tống Sở: “Tống Tiểu Sở, chúng ta có con rồi.”
Đối với việc có con, trước kia anh cũng không nôn nóng, cảm thấy tất cả đều tùy duyên, chờ khi tới thật rồi, anh lại rất gấp gáp và vui mừng, kích động, dẫu sao đây cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Tống Sở cũng vui mừng ôm lấy eo anh, cà cà lên vai anh một cái: “Đúng vậy, chúng ta có baby rồi!”
Sau khi trở về, hai người cũng tuyên bố tin tức tốt này với người nhà.
Tiếp theo, Tống Sở đã trải qua cuộc sống của một con gấu trúc, cô tới phòng thí nghiệm, mẹ cô và chị dâu liền thay phiên nhau đi theo, sợ cô sẽ không chăm sóc bản thân mình tốt.
Còn bên nhà họ Cố, Cố Diên đã được điều về thủ đô, Tống Bình cũng cùng theo về, tự mở một văn phòng luật.
Bây giờ văn phòng luật đã đi vào nề nếp, hai năm trước Tống Bình còn sinh một cô con gái, gần đây thường xuyên bế con gái tới chơi với Tống Sở.
Mặc dù Tống Sở không quá thích làm phiền tới mọi người, nhưng biết mọi người cũng là quan tâm mình nên cũng không từ chối.
Dần dần bụng lớn lên, Tống Sở có thể cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đạp mình, những chuyển động huyết mạch tương liên kia làm cho cô rất kích động và vui mừng.
Lúc mạt thế cô cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ có thể mang thai, sau khi tới thế giới này thì thật là may mắn.
Từ sau khi Tống Sở mang thai Cố Việt cũng không mở hạng mục thí nghiệm mới nữa, chỉ giúp nghiên cứu cải tiến sản phẩm cho công ty đồ điện của anh tư Tống, thời gian tương đối nhiều, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Không hề bỏ lỡ một lần khám thai định kỳ nào, sau khi thai động thì mỗi ngày anh cũng đều đặt tay lên bụng Tống Sở để cảm nhận, sau đó thì cầm sách thai giáo cho con.
Bụng Tống Sở càng ngày càng lớn, khi không tiện cúi người thì mỗi ngày Cố Việt cũng đều rửa chân giúp cô.
Tuyệt đối là một người đàn ông tốt tuyệt thế, cộng thêm là một người cha tốt.
Tống Sở cũng rất quý trọng hai sinh mạng nhỏ này, cũng không mở hạng mục thí nghiệm mới, mặc dù mỗi tuần cũng sẽ tới phòng thí nghiệm để theo dõi tiến độ, nhưng cũng chỉ là một vài hạng mục cải tiến và nghiên cứu kỹ thuật chiết cành vân vân.
Thoáng cái đã tới kỳ sinh con của Tống Sở, tất cả người nhà họ Cố và nhà họ Tống đều đợi ở cửa phòng sinh.
Cố Việt đứng ở cửa với vẻ mặt vô cùng khẩn trương, lo lắng, Tống Hữu Phúc và ba anh em nhà họ Tống cũng căng thẳng đi tới đi lui ở cửa.
Bản thân Đường Phụng thì đã sinh nhiều con nên biết phụ nữ sinh con sẽ tương đối tốn thời gian, nhưng trái tim vẫn luôn như bị treo lên.
“Được rồi, mọi người đừng có đi tới đi lui nữa, sức khỏe của Út Bảo rất tốt, không có việc gì đâu.” Thấy mấy người đi đi lại lại trước mặt, bà trợn mắt nhìn bọn họ mấy lần.
Vốn dĩ chờ đợi đã sốt ruột mà mấy người này còn cứ đung đa đung đưa rất phiền.
Đường Phụng ở nhà họ Tống chính là đại diện cho quyền uy, vừa nói như vậy mấy người Tống Hữu Phúc đã lập tức trở lại vị trí ngồi xuống.
Mấy tiếng sau, cửa phòng sinh được mở ra.
“Ai là người thân của Tống Sở?” Một y tá đi ra hỏi.
Cố Việt nhanh chóng bước lên trước: “Là tôi, vợ tôi thế nào rồi?”
“Cả mẹ và con đều bình an, mọi người đi thẳng tới phòng bệnh chờ đi.” Y tá nói.
Cố Việt thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, cảm ơn!”
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm giống vậy, sau đó vội vã cùng trở về phòng bệnh đợi với Cố Việt.
Nơi Tống Sở nằm là một bệnh viện tư nhân, do anh tư Tống mở, bản thân cô cũng đầu tư, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần.
Những bác sĩ được mời tới làm việc đều là những chuyên gia nổi tiếng toàn quốc, kỹ thuật chữa trị cũng tiên tiến nhất cả nước, cho nên làm ăn vô cùng tốt.
Tống Sở là cổ đông lớn của bệnh viện, ở trong phòng vip tốt nhất, hơn một trăm mét vuông, cho nên nhiều người đi vào như vậy nhưng cũng không bị chen chúc.
Qua khoảng nửa tiếng, Tống Sở nằm trên giường được y tá đẩy vào, phía sau còn có hai y tá chia ra ôm hai đứa nhóc.
Cố Việt đi tới trước tiến, cầm lấy tay Tống Sở, thấy sắc mặt cô không hề tái nhợt, tinh thần cũng không tệ lắm thì anh mới dịu dàng thắm thiết nói: “Tống Tiểu Sở, em vất vả rồi!”
Tống Sở cười nắm lấy tay anh: “Không vất vả, em cảm thấy rất hạnh phúc!”
Mới vừa rồi cô đã nhìn qua hai đứa nhỏ, trong lòng vô cùng vui mừng, còn có một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có nữa.
“Anh cũng nhìn chúng nó một chút đi.” Cô buông tay Cố Việt ra.
Cố Việt thấy cô không sao, an tâm buông tay cô ra đứng dậy đi xem cục cưng.
“Chuyên gia Tống sinh được một đôi thai long phượng, đây là anh trai, đây là em gái.” Y tá đưa hai nhóc con đang ngủ tới.
Cố Việt và Đường Phụng mỗi người đón lấy một đứa.
Mặc dù tay Cố Việt có hơi cứng đờ, nhưng lại nhìn ra được dáng bế con vẫn khá là tiêu chuẩn, anh đã âm thầm dùng vải để luyện tập bế trẻ con.
“Cháu trai và cháu gái ngoại của bà xinh quá đi.” Đường Phụng bế bé gái mà mặt cười đến nở hoa.
Cố Việt cũng cười nói theo: “Đúng vậy, chúng nó thật là xinh xắn quá đi.”
Con cháu nhà mình mà, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp.
“Đúng là xinh quá.” Lúc này mấy người ông lão Cố mới đến gần, nhìn hai đứa nhỏ cũng là càng nhìn càng thích.
Tống Sở sinh được một cặp long phượng, mẹ tròn con vuông, mọi người đều rất vui mừng.
Mấy anh em nhà họ Tống cũng không khỏi kích động, ai ai cũng đều vây lại.
Ông cụ không đặt tên cho hai anh em, mà để cho người làm cha mẹ là Cố Việt và Tống Sở đặt.
Tống Sở và Cố Việt thương lượng một phen, đặt tên con trai là Cố Yến, con gái là Cố Hoan.
Sau khi xuất viện, Tống Sở và Cố Việt liền bắt đầu công cuộc làm hai tay cha mẹ mới vào nghề.
Hai người biết ở bên con là tốt nhất, cho nên trong khoảng thời gian sau đó bất kể bận rộn thế nào thì mỗi ngày cũng đều dành thời gian để ở bên con.
Bất kể là nhà họ Cố hay nhà họ Tống cũng đều tập trung dành sự yêu thương và chiều chuộng lớn nhất cho hai đứa nhóc.
Khi hai đứa được ba tuổi, tướng mạo cũng dần dần rõ nét, Cố Yến lớn lên giống Tống Sở, còn Cố Hoan thì giống Cố Việt.
Nhưng tính cách Cố Hoan lại giống mẹ hơn, tương đối tươi sáng, hoạt bát, thậm chí còn di truyền cả sức mạnh của Tống Sở nữa.
Ba tuổi đã có thể bóp hỏng cái cốc, đá nứt bàn gỗ, lực phá hoại kinh người.
Tống Sở và Cố Việt vẫn cứng chiều, không hề hạn chế cô bé phát huy sức mạnh, nhưng cũng sẽ dẫn dắt để cô bé không dùng sức mạnh đi phá hoại, hoặc là bắt nạt những đứa trẻ cùng lứa khác.
Còn tính cách Cố Yến lại khá giống Cố Việt, rất nhã nhặn, an tĩnh, từ sau khi bắt đầu biết chữ thì chỉ thích ôm sách dành cho trẻ em để đọc, hình thành sự đối lập rõ ràng với em gái.
Nhưng mặc dù tính tình hai anh em không giống nhau, nhưng quan hệ lại vô cùng tốt, ngày nào Cố Hoan cũng dính lấy anh trai, Cố Yến tuy còn nhỏ nhưng cũng rất biết chăm sóc em gái.
Hai đứa được thừa hưởng chỉ sống IQ cao ngất của Tống Sở và Cố Việt, vô cùng thông minh, từ khi học mầm non đến tiểu học, trung học cũng đều đạt được hạng nhất và hạng hai của lớp.
Hai đứa nghe theo đề nghị của Tống Sở không nhảy lớp, từ từ trải nghiệm quãng thời gian đi học, chớp mắt cái đã trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận